Chương 23: (Vô Đề)

Bùi Ôn Ôn sắp đính hôn với Trình Xuyên rồi.

Khi Ninh Lăng Trần tan làm về nhà, Cố Phong Diệp đang đứng đợi anh trước cửa nhà, trên gương mặt anh ta lộ ra nụ cười tự mãn.

Trước đây, mỗi lần thấy nụ cười kiểu kẻ bề trên kiểm soát tất cả của Cố Phong Diệp, Ninh Lăng Trần chẳng có cảm giác gì. Nhưng bây giờ, anh chỉ thấy chán ghét.

"Lăng Trần, anh biết mà, em không thể rời xa anh được."

Ánh mắt Cố Phong Diệp trở nên dịu dàng, anh ta bước tới định chạm vào mặt Ninh Lăng Trần, nhưng Ninh Lăng Trần chỉ nhíu mày, lùi lại.

Gương mặt Cố Phong Diệp khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Anh biết trong lòng em vẫn còn trách anh vì đã kết hôn với Mạnh Tuyết Ninh. Em yên tâm, chờ khi đứa bé ra đời, anh sẽ ly hôn với cô ấy."

"Anh sẽ không ly hôn đâu."

Ninh Lăng Trần bình thản vạch trần lời nói dối của Cố Phong Diệp. Những lời hứa hẹn như vậy, anh đã nghe nhiều rồi. Tính cách của Cố Phong Diệp vốn là kiểu người vừa muốn cái này, vừa không muốn mất cái kia. Bây giờ có thêm đứa trẻ, anh ta lại càng có lý do để lảng tránh.

"Cố Phong Diệp, tôi chia tay Ôn Ôn chỉ vì cô ấy là một cô gái tốt, tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy. Điều đó không liên quan gì đến anh cả."

"Ninh Lăng Trần, em còn muốn giận dỗi đến bao giờ?"

Gương mặt Cố Phong Diệp sa sầm, dường như anh ta đã sắp hết kiên nhẫn.

"Giận dỗi với anh? Anh đúng là ảo tưởng! Anh nghĩ mình xứng sao? Mẹ kiếp, anh có thể bớt tự luyến lại được không!"

Bỗng nhiên, cánh cổng sân bị kéo mạnh ra. Ninh Noãn Noãn từ trong nhà bước ra, ánh mắt cô lạnh như băng nhìn Cố Phong Diệp.

Cố Phong Diệp vừa thấy cô, theo phản xạ nhìn xuống tay cô, xem cô có cầm súng không.

Nhận ra ánh mắt đó, Ninh Noãn Noãn bật cười. Hóa ra Cố Phong Diệp cũng biết sợ. Bỗng dưng cô chẳng còn thấy sợ anh ta nữa, bởi cô hiểu ra rằng hóa ra Cố Phong Diệp cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.

"Anh, anh vào nhà đi."

Ninh Noãn Noãn nói, rồi kéo tay Ninh Lăng Trần cùng vào nhà. Cố Phong Diệp quả thật không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn hai anh em họ bước vào trong.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên. Là Mạnh Tuyết Ninh gọi.

"Phong Diệp, sao anh vẫn chưa về? Em đã nấu canh sườn mà anh thích rồi."

Trước đây, Cố Phong Diệp đối với Mạnh Tuyết Ninh vẫn còn xem như lịch sự, dù gì cô ta cũng là người vợ mà anh ta tự chọn, lại còn là cô chủ nhà họ Mạnh.

Nhưng lần này, anh ta không thể chịu đựng thêm nữa, gào lên một câu: "Ai bảo cô nấu canh? Đừng cứ không biết thân biết phận mà lúc nào cũng tự cho mình là cô vợ tốt đảm đang!"

Về đến nhà, sắc mặt Ninh Noãn Noãn vẫn u ám. Cô lấy một chai nước lạnh, đứng giữa phòng khách uống liền nửa chai để bớt nóng. Sau đó, cô nhấc điện thoại lên, gọi cho bố của Cố Phong Diệp.

"Cố Thành Chương, ông có thể quản con trai mình được không hả?"

"Noãn Noãn!"

Ninh Lăng Trần vội vàng lao tới giật điện thoại, định ngắt cuộc gọi. Nhưng Ninh Noãn Noãn xoay người né đi, lớn tiếng chửi: "Anh ta bám lấy anh tôi cả ngày như con chó! Nhà họ Cố và nhà họ Mạnh các người thì định giả chết đến bao giờ hả?"

"Noãn Noãn, em nói chuyện như thế quá đáng rồi đó!"

Cố Thành Chương tức giận đến mức mặt mày xanh mét.

Ninh Noãn Noãn đáp lại bằng giọng to hơn: "Nếu ông thấy tôi nói khó nghe thì tự quản lý con chó của ông đi! Đừng có suốt ngày vô liêm sỉ làm phiền anh tôi! Nếu không quản nổi thì đừng trách tôi không nể mặt cái nhà họ Cố các người!"

"Noãn Noãn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!