Vừa bước vào cửa, mẹ của Từ Viễn Châu đã niềm nở bước tới, kéo Tống Văn Sương ngồi xuống giữa bà và chồng mình.
Tống Văn Sương cất giọng ngọt ngào chào chú, chào dì.
Từ Viễn Châu thì cố tình chọn chỗ ngồi xa nhất.
Anh ta cúi đầu, không nói lời nào.
"Sương Sương, dì muốn mời gia đình con dùng bữa, bàn bạc một chút về chuyện của con và Viễn Châu. Con xem, bây giờ con đã mang thai rồi, tất nhiên chúng ta hy vọng hai đứa nhanh chóng kết hôn. Vì thế dì muốn hỏi ý kiến bố mẹ con xem thế nào."
Hà Huệ Trân cười đầy thiện ý.
Hà Huệ Trân rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nhà họ Tống chỉ có một cô con gái, lại môn đăng hộ đối với nhà họ Từ. Trong lòng bà rất rõ, cậu con út của bà không có tài cán gì nổi bật, không giống người anh cả. Có thể cưới được Tống Văn Sương, một cô gái vừa có gia thế vừa xinh đẹp, đã là một bất ngờ ngoài mong đợi.
"Con cũng muốn kết hôn sớm~"
Tống Văn Sương thẹn thùng, khẽ liếc nhìn Từ Viễn Châu: "Nhưng không biết ý anh Viễn Châu thế nào…"
"Thằng bé chắc chắn cũng mong muốn nhanh chóng kết hôn. Tuổi của nó cũng không còn trẻ nữa. Sương Sương, em bàn bạc với bố mẹ, rồi hai nhà chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện."
Từ Viễn Ninh mỉm cười tiếp lời.
Tống Văn Sương ngại ngùng gật đầu.
Cô ấy háo hức không chờ được, nói sẽ về nhà bàn ngay với bố mẹ. Sau bữa tối tại nhà họ Từ, Từ Viễn Ninh bảo tài xế trong nhà lái xe đưa Tống Văn Sương về.
"Em nghĩ thế nào?"
Khi trong nhà không còn người ngoài, Từ Viễn Ninh mới ngồi xuống hỏi Từ Viễn Châu.
Từ Viễn Châu rút ra điếu thuốc, châm lửa rồi hút, môi anh ta nở một nụ cười tự giễu: "Em còn có thể nghĩ gì nữa? Mọi người không phải đã quyết định cả rồi sao?"
"Vậy là em đồng ý?"
Từ Viễn Châu không nói gì. Từ Viễn Ninh nhìn chằm chằm anh ta, đợi một lúc lâu, anh ta mới hút vài hơi thuốc rồi thở dài: "Thì cứ kết hôn đi…"
Dù sao thì Noãn Noãn cũng đã lấy chồng. Cả đời này anh ta không thể cưới người mình yêu được nữa. Tống Văn Sương mang thai con của anh ta, anh ta còn có thể làm gì? Chỉ có thể cưới thôi.
Bề ngoài Từ Viễn Châu có vẻ nổi loạn, nhưng thật ra trong lòng lại rất thiếu chính kiến.
"Viễn Châu hình như không vui lắm."
Sau khi Từ Viễn Châu lên lầu đi ngủ, vợ chồng Hà Huệ Trân kéo Từ Viễn Ninh vào phòng nói chuyện. Hà Huệ Trân tỏ ra lo lắng cho cậu con út.
"Nó không vui là chuyện đương nhiên. Nếu để nó làm theo ý mình, ai biết nó sẽ mang về thứ gì về cho mẹ."
Từ Viễn Ninh lạnh lùng nói.
Từ Viễn Ninh nói tiếp: "Là chúng ta trèo cao với tới nhà họ Tống, Sương Sương lại đang mang thai. Chúng ta đề nghị kết hôn cũng là lợi ích cho cả hai bên."
"Nhưng hình như nhà họ Tống không muốn lắm…"
Hà Huệ Trân vẫn lo lắng.
Từ Viễn Ninh cười nhạt, vẻ mặt bình thản: "Tống Văn Quân tất nhiên không ưa gì Viễn Châu. Nhưng Sương Sương lại tự nguyện, bây giờ mọi người đều biết Sương Sương mang thai rồi. Tống Văn Quân còn có sự lựa chọn nào khác sao?"
Quả thật, Tống Văn Quân đã không còn lựa chọn nào nữa.
Khi Tống Văn Sương đầy phấn khởi về đến nhà, Tống Văn Quân đang ngồi trong phòng khách, trên tay kẹp điếu thuốc. Gạt tàn thủy tinh đầy những mẩu thuốc lá. Anh ấy không giận dữ quát tháo, cũng chẳng nói lấy một lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!