"Em đi đâu vậy!"
Thấy Ninh Noãn Noãn từ bên ngoài trở về, Ninh Lăng Trần lập tức bước tới.
Từ sớm Ninh Lăng Trần đã phát hiện Ninh Noãn Noãn không có ở nhà. Anh gọi điện nhưng điện thoại cô lại tắt máy, làm anh sợ chết khiếp!
Khi nhìn thấy trên quần áo Ninh Noãn Noãn có vết máu, đầu óc Ninh Lăng Trần chợt ngây ra -
"Em đã làm gì Cố Phong Diệp rồi?"
Giọng Ninh Lăng Trần run rẩy.
Anh đoán được Ninh Noãn Noãn đã đi tìm Cố Phong Diệp!
Vết máu này... vết máu này...
Ninh Noãn Noãn nhìn vết máu trên quần áo mình, cô kéo nhẹ, sau đó bình tĩnh nói: "Không sao đâu, em chỉ xử anh ta một trận thôi. Anh yên tâm, em chỉ là dùng nắm đấm đánh anh ta, sức em đâu có lớn, anh ta không sao đâu. Em còn đưa mấy anh trong phòng an ninh mạng đi cùng, đột nhập vào điện thoại, máy tính và iPad của Cố Phong Diệp, xóa sạch tất cả video của anh và anh ta rồi. Anh à, từ nay anh không cần lo lắng nữa, anh ta không còn thứ gì để uy h**p anh.
Còn điện thoại, iPad và ổ lưu trữ đám mây của Mạnh Tuyết Ninh cũng đã được mấy anh đó xử lý sạch sẽ rồi, đề phòng trường hợp bất trắc."
"…"
Ninh Lăng Trần ôm chặt lấy Ninh Noãn Noãn vào lòng.
"Em làm anh sợ chết đi được."
"Anh... anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh, không ai có thể làm tổn thương anh được." Ninh Noãn Noãn nói nhỏ.
Ninh Noãn Noãn vẫn đang chờ Cố Phong Diệp báo cảnh sát, dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, bị bắt cũng không sao, cùng lắm thì bị tạm giữ hành chính mười mấy ngày, sở trưởng chắc chắn sẽ bảo vệ cô, có khi còn giữ chưa đến mười mấy ngày, vì ông Trương hói đầu cực kỳ bao che.
Nhưng thật không ngờ Cố Phong Diệp lại không báo cảnh sát.
Điều này khiến Ninh Noãn Noãn cũng không thể ngờ được.
Một tuần nữa trôi qua, đã là ngày 20 tháng 10. Hôm ấy, vừa tan ca về nhà, Ninh Lăng Trần nhận được điện thoại từ Lâm Huệ Cẩm.
"Mẹ đã giúp con sắp xếp một buổi xem mắt."
"Vâng."
"Là con gái nhà họ Bùi trong thành phố, chắc con biết rồi."
Ninh Lăng Trần liền trầm ngâm, con gái của Bùi Chính Khang, Bùi Ôn Ôn gì đó, là một cô gái câm, không thể nói chuyện. Bây giờ anh chỉ có thể đi xem mắt những người như thế sao? Trong lòng Ninh Lăng Trần cảm thấy chua xót, tự giễu bản thân nghĩ mình đâu có tư cách để lựa chọn.
"Là nhà họ Bùi chủ động liên hệ với mẹ."
Ninh Lăng Trần nghĩ cũng phải, nhà họ Bùi đâu thua kém gì nhà họ Ninh, nếu nhà họ Bùi để mắt đến anh thì đúng là anh trèo cao rồi.
Lâm Huệ Cẩm biết anh không tình nguyện.
"Người ta đã đề nghị rồi, dù sao con cũng nên đi gặp mặt một lần, không thích thì tìm lý do từ chối là được."
"Vâng."
Chuyện xem mắt, Ninh Lăng Trần không nói với Ninh Noãn Noãn, anh sợ cô sẽ nổi giận. Nếu Noãn Noãn biết anh đi xem mắt với một cô gái câm, chắc chắn sẽ đập bàn ngăn cản.
Hôm sau, ngày 21, là thứ bảy.
Lâm Huệ Cẩm sắp xếp buổi gặp cho Ninh Lăng Trần ở cửa hàng đồ ngọt Trà Nhuận trong công viên Bách Hợp, hẹn gặp lúc 12 giờ trưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!