Giữa đêm khuya, Ninh Noãn Noãn ngồi ôm gối trên giường, gương mặt nhỏ trắng bệch. Cô không ngủ được, đầu óc mệt mỏi nhưng lại tỉnh táo vô cùng.
Đã ba giờ sáng.
Ninh Noãn Noãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định trở lại.
Cô gọi điện cho Lục Yến.
"Alo…"
Rõ ràng Lục Yến bị cô đánh thức, giọng nói còn ngái ngủ, đầy vẻ mệt mỏi.
Ninh Noãn Noãn siết chặt điện thoại trong tay: "Lục Yến, em đã đâm Cố Phong Diệp, đâm hai nhát."
"…"
Ở bên kia, Lục Yến im lặng hẳn mười giây không nói gì.
Bảy rưỡi sáng, Ninh Noãn Noãn co mình trong chăn, đang ngủ rất say thì bất ngờ bị ai đó lay tỉnh -
"…!"
Thấy người trước mặt là Lục Yến, Ninh Noãn Noãn dụi mắt, cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng đúng là Lục Yến thật!
Lục Yến mặc áo khoác gió mỏng, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, có phần tiều tụy, cằm đã lún phún râu, vốn dĩ anh luôn rất sạch sẽ và tươm tất.
Cuối cùng anh cũng đến rồi, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Ninh Noãn Noãn im lặng ngồi dậy từ trong chăn, chờ Lục Yến đề cập đến chuyện chia tay. Cô tôn trọng và cũng hiểu được.
"Em không sao chứ, có bị thương không?"
Lục Yến nhìn cô, đột nhiên vươn tay, không nói thêm lời nào mà bắt đầu cởi cúc áo ngủ của Ninh Noãn Noãn, chỉ trong chớp mắt đã l*t s*ch đồ của cô.
Gương mặt Ninh Noãn Noãn lập tức đỏ bừng, bị Lục Yến ôm vào lòng vừa nắn vừa nhìn, cơ thể trắng nõn co lại trong xấu hổ, từ từ biến thành màu hồng. Cô không dám động đậy.
"Không bị thương."
Lục Yến kiểm tra xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Dọa anh một trận, cứ tưởng cô bị thương, may mà không sao.
Anh đang công tác ở thành phố Kinh, lái xe từ thành phố Kinh đến đây ít nhất cũng mất bốn tiếng. Chắc chắn anh đã lập tức lái xe đến ngay khi nhận cuộc gọi của cô đêm qua, vậy mà việc đầu tiên anh quan tâm lại là xem cô có bị thương hay không.
Đôi mắt Ninh Noãn Noãn đỏ hoe, nước mắt suýt trào ra.
"Anh có định ly hôn với em không?"
Ninh Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của Lục Yến, ánh mắt đầy nước, như thể nếu Lục Yến bỏ rơi cô, thì nước mắt sẽ vỡ òa nhấn chìm anh.
"Em nói linh tinh gì thế?"
Lục Yến cau mày, trong phòng bật điều hòa hơi thấp, sợ Ninh Noãn Noãn lạnh, Lục Yến kéo chăn quấn quanh cô, chỉ chừa lại một cái đầu nhỏ và một phần bờ vai trắng ngần.
"Nói anh nghe, xảy ra chuyện gì vậy, Cố Phong Diệp lại bắt nạt anh trai em?"
"Ừm."
Ninh Noãn Noãn thấy tủi thân vô cùng, nước mắt không ngừng tuôn xuống, vừa khóc vừa tố cáo tội ác của Cố Phong Diệp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!