Ninh Lăng Trần tạm thời không sao, chỉ là do thiếu dinh dưỡng lâu ngày cộng thêm áp lực tinh thần, cảm xúc bộc phát đột ngột mới khiến anh ngất xỉu rồi ngã từ cầu thang xuống. Anh bị đập trúng trán, phải khâu vài mũi và cần nằm viện theo dõi vài ngày.
Ninh Noãn Noãn ngồi bên giường bệnh, khóc nức nở, uất ức đến chết đi được, sợ hãi đến mức chết lặng, cô sợ anh trai sẽ bỏ rơi cô.
"Anh không sao, đừng khóc."
Ninh Lăng Trần sờ mặt cô, mỉm cười một cái.
Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản.
Ninh Lăng Trần nói: "Thật ra trong lòng anh luôn biết, nên mới sinh ra trầm cảm."
Anh và Cố Phong Diệp là người yêu, anh là người thân cận nhất của Cố Phong Diệp, mọi động tĩnh của Cố Phong Diệp sao có thể qua mắt anh được chứ.
Chỉ là, anh hèn nhát mà chọn cách trốn tránh.
Đã từng có lúc, anh vì Cố Phong Diệp mà nghĩ đến cái chết, con dao đã đặt lên cổ tay mình rồi, nhưng Noãn Noãn lại nhào tới, òa lên khóc nức nở, ôm chặt lấy anh vì sợ hãi.
Khoảnh khắc ấy mãi mãi in sâu trong tâm trí Ninh Lăng Trần, người Noãn Noãn rất ấm áp. Lúc đó, anh cảm thấy cả người lạnh giá, tim như bị đông cứng lại, nhưng khi Noãn Noãn ôm chặt lấy anh, anh cảm thấy mình như đã sống lại.
Lúc ấy, anh đã nghĩ, mình vẫn còn em gái, mình không thể chết được. Nếu anh chết đi, Noãn Noãn phải làm sao đây? Ai sẽ yêu thương em ấy? Và bản thân anh nữa, tại sao lại nghĩ đến cái chết chứ? Anh vẫn còn gia đình, Noãn Noãn yêu thương anh thế cơ mà.
Từ đó trở đi, Ninh Lăng Trần không bao giờ nghĩ đến việc tự sát nữa, kể cả bây giờ.
"Thôi nào, đừng khóc nữa, anh không sao đâu."
Ninh Lăng Trần ôm lấy Ninh Noãn Noãn, an ủi cô: "Dạo này anh cảm thấy rất nặng nề trong lòng, áp lực rất lớn, bây giờ thì nhẹ nhõm rồi. Vì anh đã biết rõ sự thật, thật ra cũng là chuyện tốt."
"Anh làm em sợ chết đi được…"
Ninh Noãn Noãn khóc đến nghẹn ngào.
"Em sẽ đi nói Cố Phong Diệp cút đi, em sẽ tìm người đánh anh ta một trận để trút giận cho anh!" Ninh Noãn Noãn khóc nói.
"Đừng làm loạn, chuyện này anh sẽ tự giải quyết, em đừng xen vào. Đi mua ít trái cây cho anh đi."
Đẩy được Ninh Noãn Noãn đi rồi, Ninh Lăng Trần gọi Lục Yến ngồi xuống.
"Lục Yến, thật ngại quá, khiến cậu chê cười rồi."
Ninh Lăng Trần cười nói, thật ra trong lòng anh cũng hơi khó xử, vì anh vốn là một người rất kiêu hãnh.
Lục Yến cũng mỉm cười.
"Không sao."
"Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này. Tính tình Noãn Noãn còn trẻ con, thích làm nũng, mong cậu chịu khó nhường nhịn em ấy một chút."
Ninh Lăng Trần sợ Lục Yến sẽ không thích tính trẻ con của Ninh Noãn Noãn ngày hôm nay, thật ra Noãn Noãn vốn dĩ là như thế, ngoài mặt mạnh mẽ, nhưng thực chất lại vô cùng mong manh.
"Không sao, tôi thích cô ấy như vậy, rất đáng yêu."
Lục Yến cười, mắt cong cong.
Ninh Noãn Noãn nhất quyết ở lại phòng bệnh, sống chết cũng không chịu rời đi. Ninh Lăng Trần cố tình bảo cô làm anh phiền, bảo cô mau về nhà. Cuối cùng, Ninh Noãn Noãn cũng bị Lục Yến dỗ về nhà ăn cơm, ăn xong sẽ quay lại chăm sóc Ninh Lăng Trần.
Đây là bệnh viện tư, phòng bệnh của Ninh Lăng Trần là phòng VIP, có y tá chăm sóc riêng.
Nếu không, có đánh chết Ninh Noãn Noãn cũng sẽ không chịu rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!