Đôi mắt sâu không thấy đáy của Esclave ghim chặt lên gương mặt của Jeon Jungkook, nhìn được một lúc lại cười nhẹ, giọng trầm thấp nói.
"Thật giống."
Giống?
Jungkook ngơ ngẩn nhìn Esclave, gương mặt này cậu chưa từng gặp nhưng cậu lại có cảm giác quen thuộc đến lạ.
"Chúng ta từng gặp nhau sao?"
Jungkook dè dặt hỏi.
Đôi mắt sắc lạnh của gã sát nhân đảo đảo, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó gã cười cười bảo.
"Căn bệnh của cậu thật khó trị."
Cậu Jeon nhíu mày khó hiểu. Ngay lúc này Kim Taehuyng lên tiếng.
"Tại sao lại vào được đây?"
Esclave ngừng cười, khuôn mặt đáng sợ lại càng tăng thêm sát khí.
"Mày là?"
Gã nheo đôi mắt quỷ quyệt của mình lại, như cố xem rõ đường nét của người thanh niên điển trai kia.
"À... Kim Taehuyng."
Gã thẳng thừng gọi họ tên anh, giọng điệu chẳng chút nể nang.
"Đúng là mày rồi, đôi mắt hổ phách đó... tao đã từng rất thèm khát nó."
Gã nói, sau đó lại cười phá lên như điên như dại.
Mặt Kim Taehuyng chẳng biến sắc, vẫn là cái giọng bình tĩnh, trầm thấp.
"Darly là..."
Không để Taehuyng kịp nói hết câu, gã điên đó lại ngang ngược chen lời.
"Là chủ nhân, là ông chủ, là người đã cứu mạng tao."
Esclave hơi nghiêng đầu, gã chớp chớp đôi mắt quỷ dị tựa hồ đang ngẫm nghĩ.
"Cậu chủ, người đã biết sự thật chưa?"
Jeon Jungkook đột nhiên bị gọi, cả người căng thẳng đến kì lạ.
"Chuyện... chuyện gì?"
Trong thời gian cậu hôn mê rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ điều gì?
Tại sao... tại sao kí ức lại mơ hồ đến thế?
Esclave cười hì hì, gã lém lỉnh nhìn qua Kim Taehuyng.
Họ Kim nuốt xuống một ngụm nước bọt, dây thần kinh đều đang căng ra. Anh biết sự thật gã nói đến là gì, anh sẽ không giấu giếm, sẽ nói cho Jungkook biết nhưng không phải là bây giờ.
Kim Taehuyng trừng mắt về phía gã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!