Chương 5: Khởi Động Thành Công

Từ cái ngày định mệnh đó, cuộc sống của Jungkook thay đổi hoàn toàn. Lúc nào cũng miệt mài và bận rộn. Cơ chế tập luyện khắc nghiệt cộng với việc nhồi nhét kiến thức quá nhiều khiến cho Jungkook không ít lần mệt nhoài.

Không ít lần chứng kiến những người bên cạnh ngã xuống vì kiệt sức. Nhưng dần theo thời gian, cơ thể bắt đầu thích nghi. Việc học tập và rèn luyện đối với cậu ngày càng dễ dàng, không chỉ riêng cậu mà những người thi hành khác cũng thế. Điều đó khiến cho ông Richter rất hài lòng.

Nơi này dần trở nên quen thuộc đối với cậu, với bản tính thích khám phá và có phần năng động, cậu đã khám phá ra gần hết những nơi cơ mật khác mà ông Richter dốc tâm giấu giếm. Chỉ có điều, bí ẩn về những người giám sát Jungkook lại chẳng thể nào tìm ra được.

Những người giám sát xuất hiện vào buổi sáng, trưa và chiều. Chủ yếu là gọi mọi người thức dậy, chuẩn bị đồ ăn và sơ cứu nếu có người bị bệnh mà thôi. Khi trời tối, lúc mà khóa huấn luyện kết thúc, tất cả người giám sát đều sẽ biến mất không tung tích. Jungkook đã từng dùng tất cả chất xám để suy nghĩ nơi ở của những người giám sát, nhưng qua ngần ấy năm cậu cũng chẳng thể tìm ra được.

----------

Nơi đây lại còn hay xảy ra những cuộc ẩu đả, đánh nhau rất kịch liệt. Đến nổi mà ông Richter cũng lắc đầu ngán ngẩm.

" Đã bảo là không có cố ý ", Jungkook giọng điệu tức giận, ngưỡng cổ lên mà cãi.

" Không cố ý ? Vậy là cố tình à ? ", âm thanh khó chịu đầy cay nghiệt của Taehyung đáp lại cậu.

" Anh vô lý vừa thôi nhá, rõ ràng là anh va vào tôi trước cơ mà "

" Cậu bảo ai vô lý, chỗ này là tôi đứng trước. Cậu va vào không biết xin lỗi mà còn cãi bướng lại à ? "

Đấy, một tháng có 31 ngày thì hai con người nghịch thiên này lại cãi nhau đến 32 ngày. Va vào nhau cũng cãi, liếc nhìn nhau cũng cãi, đến cả việc thở chung một bầu không khí họ cũng tranh cãi với nhau được.

8

Đáng nói ở đây là sau mỗi cuộc cãi vã thì cả hai lại phải chịu hình phạt nhưng điều đó chẳng ngăn cản nổi niềm đam mê mãnh liệt trong họ. Đến ông Richter, người khó tính nhất ở đây cũng phải chào thua với cả hai.

Như thường lệ, sau cuộc đấu võ mồm gay cấn thì cả hai lại bị trói lại, người giám sát cả hai sẽ để họ ngồi lên một con thuyền gỗ sơ sài, rồi thả họ lênh đênh trôi theo dòng biển. Trên thuyền là một máy theo dõi, có cài đặt cả chức năng ghi âm. Thứ họ cần làm để quay lại đất liền, là cho nhau một lời xin lỗi mà thôi.

1

" Anh xin lỗi trước, tôi xin lỗi sau ", Jungkook bấy giờ đã bình tĩnh lại, cậu nhìn anh thỏa thuận.

" Không ", trừ những lúc tức giận ra thì Taehyung vẫn kiệm lời như mọi ngày.

1

" Bộ anh sợ ngộ độc không khí thiệt đó hả ? ", Jungkook khó chịu ra mặt, cậu nhăn nhó hỏi lại anh.

" Ừ ", tiếng nói lãnh đạm, đầy dứt khoát của anh vang lên.

Đến cả thái độ khó chịu của cậu cũng phải thoát ra bởi sự ngạc nhiên lấn chiếm. Jungkook tròn mắt như không tin vào tai mình, cậu chưa từng nghĩ trên thế giới này còn có một người cứng đầu hơn cả cậu.

Jungkook hít lấy một hơi sâu cố trấn tĩnh lại bản thân, đo co với con người lạnh lùng này thì có khác gì nước đổ lá đa đâu.

" Được rồi, dù sao hôm nay tôi cũng không nhượng bộ anh nữa "

" Tùy cậu ", mặt Taehyung không biến sắc, giọng nói lạnh nhạt mà trả lời cậu

Jungkook nheo mắt khó chịu, trong những lần cãi vã trước Kim Taehyung chưa bao giờ mở miệng xin lỗi cậu. Dù đúng, dù sai Jungkook luôn là người phải hạ mình xin lỗi. Cậu nghiến răng, nghiến lợi nhìn con người bình thản trước mắt, nếu tay cậu không bị trói, thì cậu đã lao lên mà đánh chết tên mặt lạnh này cho bỏ ghét.

Trên sân thượng của biệt thự, trên tay của Ruby và Henry là cái ống nhòm. Họ đứng quan sát cả hai cũng đã được một lúc rồi.

" Cô nghĩ ai sẽ là người xin lỗi trước ? ", Henry trên tay vẫn là cái ống nhòm đó, cậu vừa quan sát vừa cất tiếng hỏi Ruby.

" Là Jungkook ", Ruby còn lạ gì cái tình huống này nữa.

" Jungkook luôn là người thua nhỉ ? "

" Không, tôi cảm thấy cậu ấy đang chiến thắng "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!