Chương 47: Rối Loạn Tâm Thần - Quên Phân Ly

Mật đạo đóng lại, không gian phía trong tối đen như mực, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

1

"Tôi biết cậu đã phát hiện ra tôi."

Bóng đêm nơi này thật đáng sợ, nó nuốt trọn lấy Kim Taehyung không cho anh nhìn thấy một tia sáng nào. Cảm giác an toàn ở trong đây tựa như là một viên châu bảo, cực kỳ quý hiếm.

"Anh ở đấy từ khi nào?", âm giọng lạnh lẽo của Sunny cất lên mang chút âm u phiền muộn.

Căn phòng vẫn không có một sự sáng nào, Kim Taehyung nghe thấy giọng nói của Sunny nhưng lại không thể phán đoán được nó phát ra từ đâu, mỗi câu chữ được phát ra trong mật đạo này đều như âm loa mà vang vọng từ tứ phía.

Kim Taehyung cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, có thứ gì đó đang chạm vào sống lưng anh, lạnh như băng. Tâm trí của Taehyung đã dao động mãnh liệt nhưng anh vẫn cố bình tĩnh mà nói.

"Đủ để hiểu được tâm tư của cậu."

"Không ngờ Kim Taehyung lại có sở thích nhìn trộm người khác đó nha.", giọng nói của Sunny chứa đầy sự bỡn cợt.

"Đừng nói những lời vô bổ nữa."

Tiếng cười khe khẽ của Sunny lại vang vang lên, như sóng mà ập vào trí não của Kim Taehyung.

"Vậy xin hỏi anh tìm đến tận đây là vì tò mò thứ gì?"

Họ Kim cắn răng chịu đựng cảm giác ám ảnh phía sau mình, tay đã nắm lại thành quyền từ lúc nào, hầu kết của Kim Taehyung di chuyển rồi đan ra một câu hỏi.

"Cậu rốt cuộc là ai? Là thứ gì? Tại sao lại che giấu thân phận? Tại sao lại cố ý tiếp cận Jeon Jungkook?"

Không gian im lặng đến ngạt thở, chẳng một tiếng động nào phát ra, sự áp bức vô hình khiến đầu óc của Kim Taehyung nặng trĩu, anh cảm nhận được rất rõ nhiệt độ ở nơi đây đang càng ngày càng giảm, cái lạnh thấu xương lại có thể điều khiển cho đầu óc của Kim Taehyung trở nên mơ màng.

Vài phút trôi qua căn phòng mới phát ra tiếng thở dài não nề.

"Tôi đã từng nói với anh rồi, nhiệm vụ đời này của tôi chính là phải bảo vệ Jeon Jungkook, anh hỏi tôi sao lại cố ý tiếp cận em ấy không phải là rất dư thừa à?"

Sunny dừng lại ít giây, trong không gian tối mịt nhưng ánh mắt hồ ly sắc bén vẫn phán đoán được vị trí mà Kim Taehyung đang đứng, đôi ngươi đen láy ẩn mình trong bóng đêm như săn mồi, như rình bắt.

"Kim Taehyung hỏi những câu này không cảm thấy ngượng miệng sao?"

Nét mặt của Taehyung đanh lại, anh khó chịu mở lời.

"Cậu có ý gì?"

Giọng nói của Sunny thanh thoát, uyển chuyển nhưng chứa đầy sự châm chọc.

"Nói như Kim Taehyung đây thì tôi là người sống rất giả tạo sao?"

"Có gì không đúng?"

"Vậy nếu đổi ngược lại là tôi hỏi anh những câu hỏi tương tự thì anh sẽ trả lời thế nào?"

"......."

"Có phải là sẽ không trả lời được không?"

"Cậu có tư đồ gì thì cứ nói thẳng, đừng dài dòng vô ích nữa."

"Hahaha, được được, tôi không dài dòng nữa."

Kim Taehyung sốt ruột đến mức nóng cả ruột gan, trong bóng tối nơi đây anh cảm thấy như đang bị thứ gì đó rình rập, cảm thấy mạng sống của mình đang bị đe dọa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!