Trên lầu.
3
Cánh cửa phòng của Jungkook được Taehyung khẽ khàng hé mở.
Jeon Jungkook như hoàn toàn rơi vào giấc mộng mờ mịt, mãi không chịu tỉnh. Cứ như một cỗ máy được cài đặt sẵn, ánh mắt bi thương, buồn thảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kim Taehyung chứng kiến cảnh tượng này, lòng đau như cắt. Tâm can bảo bối mà anh ra sức yêu chiều, bảo vệ nay lại thần trí mơ hồ như một cỗ máy bị hỏng.
"Jeon Jungkook...", giọng của anh thật nhẹ như rằng Kim Taehyung thật sự sợ đến cả một âm thanh cũng có thể khiến Jeon Jungkook hoảng sợ thêm lần nữa.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh thành giường, Kim Taehyung âu yếm vuốt ve đôi bàn tay lạnh lẽo của cậu, anh ôn nhu lên tiếng.
"Tôi trở về rồi, tôi đã về bên cạnh em rồi, Jeon Jungkook à."
Ánh mắt ngây dại của Jungkook rời đi, nhìn vào đôi tay to lớn đang cố gắng sửa ấm cho đôi bàn tay cậu rồi lại chậm rãi dời mắt lên cao.
Gương mặt điển trai của Kim Taehyung xuất hiện trong đáy biển sâu thẳm, mắt Jungkook ngưng đọng lại trong giây lát rồi từ trong đáy biển trào trực ra những làn sóng mặn chát. Bờ môi của Jungkook run rẩy, mấp máy nhưng không giống như mọi lần cậu sẽ lại gọi tên của Kim Taehyung, lần này Jeon Jungkook thống khổ phát ra câu hỏi vô tri.
"Tại sao?."
Gương mặt Kim Taehyung có chút khó hiểu nhưng lại càng nhiều đau lòng, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, không hiểu được đã xuất hiện chuyện gì, cái gì nhưng nhìn mỹ nhân của anh rơi từng giọt lệ đau đớn lòng Kim Taehyung cũng chẳng thể khá hơn.
Kim Taehyung bất giác không biết nên phản ứng như thế nào. Là anh quá gấp gáp muốn gặp cậu, không yên vị ngồi lại cùng Sunny tìm hiểu vấn đề. Ánh mắt anh đau lòng nhìn Jungkook, gương mặt tuyệt sắc đã lấm tấm những dòng nước long lanh, ánh mắt đầy nước nhìn chằm chằm lấy anh bằng một biểu tình đầy thống khổ, đầy đau buồn.
Kim Taehyung có chút hoảng sợ, dù cho trước đây anh có làm cho Jungkook tức giận đến mức nào đi nữa cậu ấy cũng chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt ám ảnh như vậy. Nhìn vào tự khắc như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, mãi mãi không có lối ra.
Trái tim Kim Taehyung đập loạn lên vì lo sợ.
Anh đã làm gì sai sao? Anh đã gây ra chuyện gì sao? Anh đã làm Jeon Jungkook không vui sao?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh, Kim Taehyung lúng túng lại dịu dàng mà ôm Jeon Jungkook vào lòng. Anh vừa muốn sưởi ấm lại thân thể lạnh lẽo của cậu, vừa muốn trốn tránh ánh mắt đáng sợ của cậu.
Jeon Jungkook được anh dịu dàng ôm lấy, không cảm nhận được sự ấm áp thường ngày ngược lại tất cả đều là đau đớn. Cậu nghiến răng nghiến lợi khó khăn cất lên một tiếng hỏi.
"Tại sao lại là anh?."
Sau đó lại là một câu hỏi tương tự nhưng lời lẽ có chút gấp gáp.
"Tại sao?."
Tiếp đó là những cú đấm yếu ớt, vô lực liên tiếp đánh dồn dập vào bờ ngực rắn chắc của anh, câu từ của Jeon Jungkook trở nên hối hả.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao lại là anh chứ?."
Từng tiếng khóc uất nghẹn đến xé lòng phát ra, bờ vai của Jeon Jungkook run lẩy bẩy trong lòng của Kim Taehyung.
Jeon Jungkook không hiểu tại sao mình lại có loại cảm xúc thống khổ tuyệt vọng này. Những lời Liliama nói ngày hôm qua cậu đều nhớ rõ, thậm chí Jeon Jungkook đã đủ tỉnh táo để nhận ra đó không hẳn là sự thật. Nhưng trái tim của Jeon Jungkook vẫn đau lắm, dường như vẫn còn có một sự thật khủng khiếp nào đó phía sau những câu từ dối trá của Liliama. Một sự thật được Kim Taehyung cẩn thận che giấu, cẩn thận chôn vùi.
Có lẽ trong tận sâu thâm tâm của Jeon Jungkook đã linh cảm được một việc gì đó, một việc vô cùng đau khổ. Hiện tại đầu óc của cậu trống rỗng, những câu từ phát ra cũng là vô giác, Jeon Jungkook không biết vì sao mình lại hỏi anh như thế nữa, chỉ là trong lòng thật muốn gào thét lên những câu hỏi đó.
Sức lực của Jeon Jungkook bình thường đã không thể hạ nổi anh, hiện tại lại càng yếu ớt hơn bội phần nhưng không hiểu vì sao lồng ngực của Kim Taehyung vẫn truyền đến một cơn đau thấu trời, trái tim anh như bị ai đó cào xé thành trăm mảnh.
Anh dùng sức ôm thật chặt Jeon Jungkook vào lòng, miệng không ngừng nói những lời động viên, an ủi. Bàn tay ấm áp của Kim Taehyung nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng run rẩy của Jeon Jungkook. Anh ôm cậu thật chặt, thật lâu, để cho Jungkook cảm nhận được sự chân thành, yêu thương từ tận sâu đáy lòng của anh để cho Jeon Jungkook có thể an lòng hơn, bình tĩnh hơn...
Đợi đến lúc mà thân thể bé nhỏ nơi lồng ngực đã ngừng thút thít, Kim Taehyung mới dịu dàng lên tiếng.
"Em... đã ổn hơn rồi chứ?."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!