Cũng chẳng biết từ bao giờ mà Jungkook có thể thoải mái nằm say giấc trong lòng của Taehyung cũng chẳng biết từ bao giờ mà yêu chiều Jungkook trở thành một thói quen của Taehyung.
11
Trời chỉ vừa hửng sáng, mặt trời thậm chí còn chưa tỏ rõ nắng ấm thì Taehyung đã giật mình tỉnh giấc, đêm qua đi ngủ rất khuya sáng nay lại thức dậy rất sớm, cũng chẳng biết anh có ngủ được qua nổi 5 tiếng không nữa.
Trên thế giới này có rất nhiều loại bệnh khó chữa trị nhưng ít nhất chúng vẫn sẽ bị kìm chế bằng cách này hay cách khác, nhưng tâm bệnh thì lại chẳng có cách nào chữa trị cũng như kìm hãm lại. Minh chứng là cho dù Taehyung có nằm bên cạnh người mình yêu thì anh vẫn chẳng thể nào tiến vào giấc ngủ sâu được.
Như thường lệ Taehyung thức dậy, vệ sinh cá nhân, sau đó làm đồ ăn sáng cho mọi người, tiếp đó anh sẽ lại đi gọi từng người dậy.
Phòng của Jungkook.
"Jungkook à, đến giờ thức giấc rồi ", anh dịu dàng gọi cậu.
Jungkook im lặng không đáp, cậu vẫn cuộn trọn mình trong chiếc chăn ấm. Taehyung nhìn dáng vẻ lười nhác của cậu hiện tại, thì bất giác mỉm cười bất lực.
Taehyung không vội vã, không hối thúc cậu mà ở lại kiên nhẫn gọi tên cậu đến khi cậu chịu thức giấc thì thôi.
Sau một hồi giả vờ không nghe thì cuối cùng Jungkook cũng chịu thua trước sự kiên nhẫn của anh, cậu khó chịu bật dậy, giọng vẫn còn mơ ngủ.
"Nghe rồi, nghe rồi, tên cứng đầu "
Taehyung mỉm cười dịu dàng, anh nựng lấy đôi má tròn trịa của cậu, rồi hôn nhẹ lên trán cậu một cái, thanh âm vẫn vô cùng dịu dàng.
"Tôi có nấu món mà em thích, dạ dày em không được tốt, ăn sáng trễ sẽ khiến bệnh của em nặng hơn đấy "Phòng của Henry.
"Có dậy không thì bảo? ", Taehyung khó chịu nhìn thân ảnh đang cuộn mình trong chăn.
"5 phút nữa", Henry lớ ngớ nói.
Taehyung chau mày, cười lạnh một cái. Anh chẳng chần chừ, giơ chân lên đạp một cái thật mạnh vào thân người Henry.
4
• Rầm •, cả thân người của Henry nằm chỏng chơ dưới sàn nhà lạnh lẽo, cơn đau ê ẩm khiến anh tỉnh cả ngủ.
"Tôi không có kiên nhẫn để đánh thức cậu đâu, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn có một giấc ngủ ngàn thu đâu nhỉ? "
" Được rồi, được rồi, tôi dậy, tôi dậy được chưa? ", Henry nói trong sự ấm ức.
Taehyung chỉ liếc nhìn một cái, rồi cũng chẳng thèm đáp lại lời nào, lạnh lùng xoay người bước đi ra khỏi phòng.
Henry ở lại trong phòng, anh lấy tay chống vào thành giường khó khăn đứng dậy, ánh mắt tức giận nhìn theo bóng lưng Taehyung, miệng lẩm nhẩm.
"Đồ thiên vị "Còn về phần của Ruby từ nhỏ cô đã được nuôi dạy rất tỉ mỉ, từng thói quen, từng giờ giấc sinh hoạt như được cày sẵn vào trong cô. Cứ đúng giờ thì cơ thể cô sẽ tự động thức dậy, dù cho nó có đang mệt mỏi như nào đi nữa...
Tầm 7 giờ sáng, thì họ đều đã ngồi ngay ngắn vào bàn và thưởng thức bữa sáng ngon lành từ tay đầu bếp đẹp trai, lạnh lùng Taehyung.
Vừa ăn họ vừa bàn bạc về tin nhắn kì lạ từ Richter. Ruby mở lời trước.
"Ông ta đổi tính à? Đột nhiên lại chơi đố chữ là như nào? "
"Ông ấy đang nói về một họa sĩ? ", Taehyung cũng lên tiếng.
"Nói như thế thì biết đâu mà tìm, trên thế giới này có biết bao nhiêu họa sĩ chứ? ", Henry bực dọc lên tiếng.
Jungkook nghe đến hai từ "họa sĩ " thì như sực nhớ ra điều gì, cậu trầm lặng chìm vào suy nghĩ, cậu nhớ đến người đàn ông ở bảo tàng nhưng lại càng nhớ đến Sunny hơn. Hình như mọi việc đều được Sunny tính toán trước và thậm chí anh ta còn có vẻ như rằng dự đoán trước được tương lai vậy.
Jungkook gạt đi suy nghĩ vớ vẩn, tóm bắt lấy phần quan trọng, cậu chậm rãi nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!