Chương 22: Trở Về .

Ánh trăng bàn bạc hòa quyện vào ánh đèn pha vàng cam của xe, thứ ánh sáng xinh đẹp len lỏi vào đáy mắt của em, mắt em đầy nước, vài giọt lệ rơi xuống đôi gò má hơi gầy, bé con vẫn co ro ngồi ở một góc tối của chiếc xe.

8

" Không sao đâu, mọi thứ đã an toàn rồi ", Ruby nhẹ nhàng vuốt lưng em.

Giọng cô ấm áp, dịu dàng đang dỗ ngọt lấy bé con đáng thương, em ngồi bó gối trong góc tối. Thỉnh thoảng lại nấc nghẹn lên.

Ruby vẫn kiên trì dịu dàng dỗ dành, một lúc lâu sau, khi mà tất cả trẻ em đã được đưa vào xe quân đội, đã được an toàn, cô mới ân cần bế lấy em, Ruby ôm em thật chặt vào lòng, để em cảm nhận được nhịp đập ấm áp của mình, cô muốn trấn tĩnh lại tinh thần em.

Taehyung từ đến giờ vẫn đứng lẳng lặng quan sát, anh không an ủi, cũng không dỗ dành, chỉ im lặng quan sát từng hành động của cô nhóc.

" Cảm ơn hai người đã đồng ý giúp đỡ chúng tôi. Phần việc còn lại cứ để chúng tôi lo liệu "

Cậu trai trẻ với bộ quân phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, trên vai áo còn có vài ánh sao lấp lánh.

" Vậy những việc còn lại giao cho các cậu, chúng tôi xin phép ", Ruby cười xinh, lịch sự chào tạm biệt.

Cô xoay người đi về hướng chiếc xe của mình, Taehyung cũng nối gót theo sau. Nhưng đi được vài bước, anh đột nhiên đứng sững lại, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò kì lạ.

Chần chừ ít giây, anh cũng dứt khoát xoay người lại.

Vừa lúc anh trở người, ánh mắt của anh liền chạm thẳng vào ánh mắt xinh đẹp kia.

Bé con chẳng biết từ khi nào đã đứng sừng sững ở đấy, ánh mắt vô hồn nhìn chầm chầm anh.

Môi anh khẽ động, âm giọng vừa đủ.

" Tên của em là gì ? "

Bé con đứng cách anh khá xa, nhưng hình như em ấy vẫn nghe được lời anh, ánh mắt hiện rõ ý cười.

" Liliama "

Giọng em thanh thoát, nhỏ nhẹ, nụ cười xinh xắn đã xuất hiện trên gương mặt đáng yêu, có phần hơi nhem nhuốc.

" Cảm ơn vì đã nói tên của em cho anh biết, một cái tên rất hay "

Anh nói rồi, nhanh chóng xoay người đi. Taehyung không phải là một người có tính tò mò, anh cũng không thường quan tâm đến người lạ nhưng chẳng hiểu sao hôm nay bản thân lại thắc mắc tên của một cô bé chỉ vừa mới gặp được ít giờ.

Có lẽ... vì em ấy có đôi mắt giống với người anh đang nhớ nhung.

----

Dinh thự của Richter.

Taehyung và Ruby ngồi ngay ngắn trên ghế, họ vừa trở về cách đây ít phút trước và hiện tại đang cần tiêm lại thuốc giải.

Mũi kim nhọn hoắt, sáng bóng lên dưới ánh đèn, nó chạm vào làn da, mang đến cảm giác lành lạnh gai người, sau đó một sự đau nhè nhẹ tiến vào cơ thể, dòng chất lỏng cũng nhanh chóng tiến vào sâu trong tế bào.

Ruby nghiến chặt răng, phản ứng hóa học của thuốc đang quằn xé cơ thể cô, cả người cô run lên như rét, mồ hôi đổ nhễ nhại trên trán cô.

Phản ứng hóa học của thuốc gây ra thật sự rất khó chịu, nhưng những lần trước Ruby đều có thể tự mình vượt qua. Chỉ là chuyến đi này thực sự đã cướp đi khá nhiều sức lực của cô. Cơ thể kiệt sức đến nổi không đủ kháng thể để chống lại thuốc.

Ruby ho lên vài tiếng, cơ thể yếu ớt như muốn gục ngã. Ánh mắt cô mờ dần mờ dần, dòng máu đỏ thẩm chảy ra từ mũi cô, ướt cả một khoảng sàn...

Theo như kế hoạch thì bọn họ sẽ ở đây 14 ngày, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, rồi sẽ đến với khóa huấn luyện đặc biệt.

Nhưng kế hoạch đã thay đổi, bởi vì cơ thể của Ruby đang kiệt sức. Cô ấy cần phải ở lại để được chuyên gia theo dõi sức khỏe thêm một tuần nữa. Vậy là họ phải ở lại Mỹ 21 ngày...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!