Bạch Tố Khoan chọn thuê nhà ở ngõ Sa Mạo là vì nó gần nhà họ Vương, thuận tiện cho việc thực hiện kế hoạch bắt cóc Vương Lâm.
Tối nay cô tới nhà họ Vương hai lần, khi quay về nhà trọ lần thứ hai, con ngõ yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Cô và Lưu Phượng Tảo cùng đẩy chiếc xe kéo vào sân.
Bên trong và bên ngoài đều tối đen như mực, bà Ngô và Nhị Nha đã dỗ cặp song sinh ngủ từ lâu.
Hai người vào gian phòng phía tây, thay đồ cải trang ra rồi rửa ráy nghỉ ngơi.....
Trong hầm tối, Vương Lâm cố gắng cựa quậy để thử nới lỏng những sợi dây trói ra, nhưng không có tác dụng gì cả. Cuối cùng ông ta kiệt sức dựa vào tường, trong lòng hy vọng vợ con đã nhận được thư và nhanh chóng rời đi.
Bỗng nhiên, có một bóng người bước xuống từ miệng hầm.
Thân hình cao ráo, không phải Bạch Tố Khoan mà là Lưu Phượng Tảo.
Một luồng dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Vương Lâm.
Lưu Phượng Tảo im lặng tiến lại gần, trong lòng kìm nén cơn phẫn nộ tột độ khiến cánh tay run lên, suýt chút nữa làm rơi con dao phay trong tay xuống.
Cha cô ấy bị bức hại đến chết, mẹ bị lôi lên phố bêu riếu, nỗi hận thù của cô ấy với nhà họ Vương đã ăn sâu vào xương tủy.
Vương Lâm cảm nhận được sát khí, sợ hãi nói:
"Cô định làm gì? Không có bức ảnh đó thì các người không lật đổ nhà họ Mễ được đâu!"
"Ông nghĩ tôi sẽ quan t@m đến bức ảnh đó sao?"
Lưu Phượng Tảo nhắm thẳng con dao vào Vương Lâm, nghiến răng nghiến lợi nói, trước mắt hiện lên hình ảnh cha mình trước lúc lâm chung.
Hôm ấy không giết được Vương Hủy, bây giờ Vương Lâm đã ở ngay trước mắt, nhưng cô Phương lại tha cho ông ta, Lưu Phượng Tảo không nhẫn nhịn nổi.
Nhưng dù sao cô ấy vẫn còn trẻ, một kẻ lão luyện già đời như Vương Lâm biết cách làm thế nào để tấn công và phòng thủ trước cô ấy.
Ông ta đột nhiên ngửa cổ lên nói:
"Cô đến đây, chém vào đây này, nếu không chỉ chém một nhát sẽ không chết ngay được đâu."
Lưu Phượng Tảo ngây người, cô ấy giơ dao lên nhưng tay càng run hơn.
Khi làm việc gì đó, cần phải quyết liệt ngay từ đầu trước khi mất động lực, huống hồ giết người càng cần cảm xúc mãnh liệt.
Lúc này, nỗi thù hận và sợ hãi đan xen trong lòng, mặt cô ấy trắng bệch. Cô ấy nhắm chặt mắt, vung dao xuống.
Phượng Tảo!
Tiếng gọi của Bạch Tố Khoan đột ngột vang lên từ phía sau, kéo lý trí cô ấy quay trở lại.
Con dao bếp rơi xuống mặt đất bên cạnh. Lúc này cô ấy mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng.
Nhìn vào đôi mắt ngập tràn vỗ về của Bạch Tố Khoan dưới ánh sáng mờ ảo, cuối cùng Lưu Phượng Tảo bật khóc nhào vào lòng đối phương.
"Em muốn giết ông ta... em nên giết ông ta... em muốn giết..."
"Phượng Tảo, hãy đợi thêm chút nữa."
Dù cô ấy cao hơn Bạch Tố Khoan nhiều nhưng lúc này Bạch Tố Khoan lại giống như một người mẹ, ôm chặt cô ấy trong vòng tay, giọng nói dịu dàng mà kiên nhẫn vỗ về cô ấy.
Trở về phòng ở chái nhà phía tây, Lưu Phượng Tảo dần bình tĩnh lại, lúc này Bạch Tố Khoan mới nghiêm túc nói hiện giờ không thể động đến Vương Lâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!