Vương Nhị mặt rỗ miệng khô lưỡi rát.
Gã bị chuyển đến căn nhà này vào lúc bốn giờ sáng, ở đây có một chiếc điện thoại và ghế sofa bọc da, từ lúc đó gã đã bắt đầu gọi điện thoại.
Mặc dù nội dung đã được viết sẵn, chỉ cần đọc theo là xong, nhưng từ sáng đến tối cứ đọc liên tục thế này cũng không chịu nổi.
Chưa kể, gã vẫn bị trói chặt tay chân như bánh tét.
Một ông già chết tiệt đứng bên cạnh, một tay cầm ống nghe điện cho gã, tay còn lại cầm con dao phay kề ngay cổ gã.
Cô gái đi cùng thì cầm quyển sổ rách nát, lần lượt quay số gọi điện, không biết phải làm việc này đến bao giờ mới xong.
Dù vậy, ai cũng có mong muốn sống sót, Vương Nhị mặt rỗ không dám không nghe lời trước mũi dao phay. Gã yếu ớt cầu xin:
"Chú ơi, cô gì ơi, có thể nghỉ lát rồi gọi tiếp không? Ít nhất cũng thưởng cho tôi một điếu thuốc..."
Cô gái lạnh lùng đáp:
"Gọi thêm một cuộc nữa đi, gọi xong sẽ thưởng cho anh!"
...
Tại văn phòng lâm thời của Chính phủ Quốc dân ở Bắc Bình.
Thị trưởng lâm thời đang chủ trì cuộc họp với các quan chức. Trên bức tường đối diện bàn dài treo bức chân dung Quốc phụ và lá cờ Thanh Thiên Bạch Nhật.
Sau khi kháng chiến thắng lợi được vài tháng, Chính phủ Quốc dân đã cử các quan chức cấp cao đến những vùng được giải phóng để tiếp nhận vật tư từ tay quân địch.
Nhưng chuyện đời khó lường, những quan chức cấp cao này coi đây là cơ hội để vơ vét của cải, biến tướng tham ô, nhũng nhiễu trở thành trạng thái bình thường. Trừng trị Hán gian trở thành cơ hội tuyệt diệu để th@m nhũng.
Trong những năm đầu kháng chiến khi quân Nhật xâm lược, có rất nhiều người, đặc biệt là các giáo sư đại học và doanh nhân không kịp rút lui phải ở lại khu vực bị chiếm đóng.
Đến nay, ai là tay sai đã khó mà phân biệt rõ ràng, cái mũ Hán gian về mặt văn hóa, Hán gian trong công thương nghiệp nhoáng cái là có thể bị chụp vào đầu ngay.
Những người có tiền chạy chọt lên trên sẽ được gỡ bỏ cái mác Hán gian chỉ sau vài ngày. Nhưng những người không kịp hối lộ thì sẽ bị bắt giam ngồi tù, nhất thời dân chúng Bắc Bình vô cùng hoang mang lo sợ.
Trong khi đó, các quan chức tiếp nhận lại kiếm được bộn tiền, vàng, nhà cửa, tiền mặt, xe cộ và phụ nữ ùn ùn kéo đến, bị người ta châm biếm gọi là
"Năm người con đều đỗ đạt".
*Năm người con đều đỗ đạt: là một điển cố của Trung Quốc, người đàn ông sửa thói ác, làm việc tích đức, có được năm người con trai và họ đều đỗ đạt thành tài. Hiện nay chỉ người có vàng, vợ, con, nhà, xe.
Chính phủ xấu hổ không thôi, liên tục ra chỉ thị để cố gắng răn trước ngừa sau.
Trong cuộc họp lúc này, thị trưởng lâm thời tức giận đập bàn nói:
"Ủy viên trưởng vô cùng tức giận, đã chửi mẹ nó ba lần. Tổ điều tra đặc biệt từ Trùng Khánh đã đến Bắc Bình và đang ở Cư Nhân Đường, phải xử lý nghiêm khắc, xử lý nghiêm khắc!"
Trong tình hình căng thẳng, cục trưởng Mễ họp xong quay về đồn cảnh sát triệu tập toàn bộ cục trưởng các phân cục, truyền đạt mệnh lệnh chống th@m nhũng suốt đêm.
Ông ta đập bàn nói Ủy viên trưởng vô cùng tức giận, đã chửi mẹ nó mười lần...
Bỗng nhiên thư ký vội vã bước vào, ghé sát tai nói nhỏ:
"Có người tên là Vương Bộ Uân muốn ngài nghe điện thoại."
Cục trưởng Mễ cảm thấy khó hiểu, kẻ dám to gan gọi cục trưởng cục cảnh sát kiểu này e là không phải người bình thường.
Vì vậy ông ta nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!