Chương 1: Hà Công Phủ (1)

Mở đầu

Ánh hoàng hôn u ám bao phủ, con ngõ Thủ Phách mờ ảo như một bức tranh thủy mặc bị bỏ quên trong góc u tối.

Cách đó ba con phố có một nhà hát kịch, tiếng đàn hồ của vở Tô Tam Khởi Giải loáng thoáng vọng đến, càng làm nổi bật sự quạnh quẽ ở nơi đây.

Một người phụ nữ có vóc dáng mảnh mai, tay xách chiếc vali bằng dây mây xuất hiện ở đầu ngõ, ánh mắt mơ màng nhìn vào con ngõ sâu thẳm. Xa cách tám năm, nay trở về gần nhà mà lòng bồi hồi bất an, cô đứng lặng hồi lâu mới hoàn hồn.

Căn nhà nằm ở giữa ngõ, khi đến gần cô nhận ra hai cánh cửa nhà mình đóng chặt, trên đó có khóa, cô định đứng đợi một lúc thì bỗng nghe thấy tiếng tay nắm cửa khoen tròn của một căn nhà sâu trong ngõ bị gõ vang, cánh cửa két một tiếng mở ra.

Cô giật mình, theo phản xạ kéo cao khăn quàng cổ màu trắng lên, vội vã bước nhanh ra khỏi ngõ... Sợ gặp lại những người hàng xóm cũ.

Những người rời đi trước khi thành phố thất thủ mà còn có thể trở về nguyên vẹn xem như là may mắn, nhưng cô lại không nhẹ nhõm nổi... Tám năm qua là những chuỗi ngày thất bại, tình cảm đổ vỡ, cuộc sống bấp bênh, cô không còn mặt mũi nào đối diện gia đình, càng không muốn trò chuyện với hàng xóm năm xưa.

Tiếng rao của người bán hàng rong và tiếng đàn tam cùng đàn hồ từ nhà hát càng lúc càng rõ. Khi ngẩng đầu lên, cô nhận ra mình đã đến phố chợ hoa. Chợ đêm vừa mới mở, không khí nhộn nhịp, người đến người đi đông đúc tựa như những cái bóng lấp lóe.

Thời điểm này là cuối năm thứ ba mươi tư của thời Dân Quốc, chính phủ mới tiếp quản Bắc Bình được vài tháng, tất cả mọi thứ đều đang chờ chỉnh đốn.

Khắp nơi trên đường phố vẫn còn nhiều biểu ngữ cũ từ thời Nhật chiếm đóng như Nhật Hoa thân thiện và

"Xây dựng trật tự Đông Á mới".

Đối với Bạch Tố Khoan, Bắc Bình bây giờ đã trở nên xa lạ. Cô mua một tờ báo từ cậu bé bán báo để giết thời gian, dự định nửa tiếng sau sẽ quay lại ngõ Thủ Phách, lúc đó chắc mẹ hoặc em gái đã về nhà.

Có một dòng chữ trên báo khiến cô sững người - Bạch Ninh thị.

Họ Ninh vốn hiếm gặp, lại đi cùng họ Bạch của chồng ở phía trước, chẳng lẽ là mẹ cô?

Cô vội vàng lướt qua bài báo có tiêu đề

"Toàn cảnh vụ án mạng tại Hà Công Phủ":

"Các bên có liên quan là nhà họ Bạch và nhà họ Mễ, con gái nhà họ Bạch rắp tâm muốn mưu sát con gái nhà họ Mễ nên bị nhốt vào tù, bà Ninh nhà họ Bạch không phục phán quyết, cầm dao lén xông vào dinh thự nhà họ Mễ trên phố Hà Công Phủ, hai bên xung đột, bà Lâm nhà họ Mễ vì tự vệ mà ngộ sát bà Ninh".

Bạch Tố Khoan run rẩy trong lòng: Không thể nào, không thể nào là mẹ mình.

Chân nhanh hơn não, cô chưa kịp hoàn hồn đã chạy về phía ngõ Thủ Phách, nôn nóng muốn về nhà xem thực hư ra sao.

Nhưng cánh cửa gỗ đen vẫn khóa chặt.

Cô sốt ruột gõ cửa, nghe thấy một giọng nói già nua từ phía sau dè dặt gọi: Cô cả?

Cô quay lại, thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ mặc trang phục của người bán hàng đang nheo mắt nhìn để nhận ra cô.

Ông Hai. Cô còn trẻ thị lực tốt, thoáng cái đã nhận ra ông ấy.

Lúc này ông Đinh Nhị mới tin là cô, khập khiễng bước tới nói:

"Cô cả, cô đã về rồi, thế còn cậu rể đâu?"

"Không có cậu rể. Mẹ tôi đâu? Em gái tôi đâu?" Bạch Tố Khoan sốt ruột hỏi.

Ông Đinh Nhị rưng rưng nước mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Không có cậu rể. Cậu cả và cậu hai cũng không có tin tức. Cô là đàn bà phụ nữ, làm sao mà trả thù được đây."

Trả thù?

Một đòn giáng xuống, Bạch Tố Khoan như bị sét đánh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!