Chương 37: Tôi Sinh Là Là Người Của Close Chết Cũng Là Quỷ Của Close!

Khóe miệng của Vệ Kiêu cong lên, gần như tỏa sáng hệt mặt trời.

Tất cả mọi người ở FTW đều không nhìn bọn họ, cúi đầu làm chuyện của chính mình, may mắn là xung quanh họ đều là người nước ngoài, không ai hiểu tiếng Trung cả, nếu không…

Có trời mới biết hậu quả nó như thế nào!

Vệ Kiêu ngượng ngùng: "Mặc dù biết là anh rất xem trọng em nhưng không ngờ lại đến mức như thế"

Bộ dạng thì trông có vẻ đang xấu hổ, nhưng lời nói ra lại mất hết liêm sỉ.

Lục Phong đang muốn nói tiếp, thì nghe Vệ Kiêu lại hỏi hắn: "Có khi nào em cũng là kẻ thất bại dưới tay anh không?"

Nếu bị thua trận là không đáng để solo thì Vệ Kiêu Kiêu đã thua không biết bao nhiêu lần cũng vậy sao?

Lục Phong: "Em sẽ thắng.

"

Vệ Kiêu vểnh đuôi lên trời: "Cũng đúng, em đang là một người mới đáng yêu mà…"

Cậu nhớ lại những lời nhận xét của Lục Phong về mình, nhanh chóng nói thêm: "Trong tương lai em rất có hi vọng đúng không?"

Lục Phong đáp: "Ừ, tương lai đáng hi vọng"

Vệ Kiêu yêu năm chữ này muốn chết, trong lòng trở nên ấm áp, lại bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: "Hay là chúng là cố gắng khiến cái tương lai này… xảy ra nhanh một chút?" Solo nhiều một chút để trưởng thành thật mau, cậu muốn thắng Close!

Khóe miệng Lục Phong hạ xuống: "Muốn solo?"

Vệ Kiêu vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, vui mừng mong chờ.

Lục Phong cố hết sức nghiêm mặt: "Đấu bảng…"

Không cần hắn nói hết lời, Vệ Kiêu tựa phịch vào ghế, cướp lời: "Hiểu rồi hiểu rồi!"

Cậu bắt chước giọng điệu của Lục Phong: "Đã vượt qua được vòng bảng chưa? Thi đấu quý sau toàn thắng rồi sao? Cúp vô địch thế giới cầm được rồi à? Cái gì cũng chưa làm được sao lại có mặt mũi mà đòi …"

Lục Phong: "…"

Toàn bộ hội trường: "…"

Những lời nói đầy kiêu ngạo và ngông cuồng của Vệ Kiêu vừa thả ra, phòng hội nghị vốn đang rôm rả đột nhiên im lặng.

Tất cả mọi người đều nghe rõ lời của Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu không coi đó là chuyện gì to tát, hơn 100 người, hiểu được tiếng Trung không đến hai ba mươi người, nghe được thì thế nào?

Hơn nữa, dù cho toàn bộ đều nghe hiểu thì sao.

Ngài Kiêu dám nói dám làm, sợ đếch gì!

Bạch Tài ngồi phía sau cậu biết vì sao không khí lại yên ắng như vậy.

Không phải là bởi vì Vệ Kiêu "Ăn nói ngông cuồng", mà là do đoàn người bước vào từ cửa số 2

Một nửa trong số họ mặc đồng phục đội L&P màu xám bạc, và nửa còn lại mặc đồng phục đội Pro màu xanh trắng, diện mạo của hai người dẫn đầu rất dễ nhận ra.

Người đàn ông trong bộ đồng phục màu xám bạc ở bên trái có mái tóc đen ngắn và đôi mắt đen, đặc biệt bắt mắt trong đám người da trắng, anh nghiêng đầu nói chuyện với ai đó, bên tai trái đeo khuyên tai màu bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn, trông rất tùy tiện, kiêu ngạo.

Đây chính là đội trưởng Nguyên Trạch của L&P, dù ở Bắc Mỹ hay Trung Quốc, mọi người đều thống nhất là: Marshal, đồ đàn ông cặn bã (aka tiếng Trung là tra nam)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!