Bạch Tài nỗ lực cứu vãn:
"Trong phòng khách sạn làm gì có có thiết bị!"
Hạng Lục nói tiếp:
"Trong phòng sẽ được trang bị máy tính, những vật dụng khác thì chúng tôi sẽ mang theo"
Bạch Tài: … …
Ngài Lục, ngài mau tỉnh lại đi, đừng thêm mắm dặm muối nữa!
Bạch Tài tiếp tục cố gắng:
"Vậy thì đừng để lão Vệ cùng phòng với đội trưởng, tên đó đỡ phải đu lấy đội trưởng không cho ổng ra ngoài!"
Nói đến đây, anh Cải cũng cảm thấy được mình đang làm quá chuyện lên, nhưng cậu ta thật lòng đâu có muốn thế.
Vệ Kiêu khó chịu:
"Lão Bạch, mày đang nói xấu tao đấy à?"
Bạch Tài vì cái giải vô địch mà lo nát tâm:
"Mày có chắc là mày làm vậy không phải vì muốn solo không?"
Vệ Kiêu ngại ngùng nói:
"Thì gần quan được lộc mà, nhưng tao sẽ chú ý, tao sẽ không để cho đội trưởng quá mệt mỏi đâu!"
Bạch Tài đếch tin, giơ tay phản đối:
"Huấn luyện viên, Vệ Kiêu đang có mưu đồ gây rối, anh đừng phân nó vào phòng của đội trưởng!"
Vệ Kiêu bật dậy:
"Lão Bạch, mày đừng có phá chuyện tốt của tao!"
Phá cái đầu mày á, đm!
Rõ ràng Bạch Tài đang bảo vệ trinh tiết cho cái tên súc vật này, nhưng tình hình dường như đã đảo ngược!
Hạng Lục kịp phản ứng, vội vàng nói:
"Chuyện là… Lần này chúng ta đi…" Đi chín người, có số lẻ, cho nên sếp ở một mình.
Nói còn chưa dứt lời, Lục Phong lên tiếng:
"Tôi ở chung phòng với Vệ Kiêu"
Bạch Tài: !
Vệ Kiêu vui vẻ ra mặt, quay sang Bạch Tài khoe khoang:
"Có nghe không! Đội trưởng muốn ở cùng phòng với tao đấy!"
Bạch Tài chết rồi, chết ngắc ngoải luôn rồi.
Thần Phong do dự một lúc, sau đó không nghĩ thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!