Lục Phong: …
Vệ Kiêu cảm thấy thoải mái hơn, câu này đối với người khác khiến tình huống càng lúng túng hơn, nhưng đối với cậu là ngược lại.
Im lặng nửa giây, Lục Phong mở miệng:
"Thế em có đồng ý gả không?"
Vệ Kiêu: Éc?
Vệ Kiêu đụng phải tường sắt trước mắt, đầu nổi đầy u!
Lục Phong nở nụ cười:
"Anh muốn hỏi là, có muốn gia nhập FTW không?"
Hắn cố tình nói tách câu*, trong tiếng Trung, gả và gia rất khó phân biệt.
*gả [jià], gia trong gia nhập là [jiā], hai từ này âm gần giống nhau, Lục Phong cố tình nói sai để trêu Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu nhận ra Lục Phong đang trêu cậu, khát vọng chiến thắng của cậu lại nổi lên.
Thua solo thì không nói, nhưng mà nói về độ vô liêm sỉ, cậu là vô địch!
Vệ Kiêu: Gả!
Lục Phong trong mắt đều là ý cười: Hả?
Vệ Kiêu lớn tiếng khiêu khích nói:
"Tôi, muốn, gả, cho FTW"
Lão Việt quanh quẩn trên cầu thang suốt 4 tiếng đồng hồ, đã biến từ thư sinh thành ma cà rồng: ???
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cậu ta đã được làm nhân chứng cho cái gì đó rất trọng đại thì phải?
Gả?
Gả!
Đệt, cậu ta đã lên cung, định bắn chết tên khốn khiếp lỡ hẹn kia, lúc này…
Bắn cái rắm!
Xạ thủ thần thánh Việt Văn Nhạc mặt mày xám xịt chuồn đi, cậu ta hãi, cậu ta rén, cậu ta sợ rằng nếu nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mình sẽ thành cupid mất!
Khóc hơn nửa ngủ đêm, Vệ Kiêu cảm thấy mệt mỏi, ngủ một mạch đến 2 giờ chiều.
Khi tỉnh dậy cậu thấy tinh thần sảng khoái, cả người thấy nhẹ nhàng hơn.
Bức chân dung của bà nội đặt ngay ngắn trên bàn trà, cậu chỉ mới nhìn lướt qua mà chóp mũi đã có chút chua xót.
Nhưng không khóc nữa đâu.
Vệ Kiêu bước tới, chạm vào bức chân dung, nở một nụ cười dịu dàng: Bà ơi, cảm ơn bà.
Khi bà còn sống, bà dành hết tình yêu thương cho cậu
Khi bà đi rồi, vẫn luôn trông nom cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!