Lên xe rồi, Vệ Kiêu vẫn thấy không ổn:
"Đâu cần dẫn nó theo, Đậu Tương tự lo cho mình được mà"
Lục Phong:
"Em không thường đưa nó ra ngoài đúng không?"
Vệ Kiêu nghiện game, chỉ mong mỗi ngày có thể chơi 48 giờ, nào có thời gian dắt chó đi dạo.
Lục Phong:
"Husky rất hoạt bát, nếu không muốn cho nó phá nhà thì phải dắt nó ra ngoài chạy 5km mỗi ngày"
Vệ Kiêu: ???
Lục Phong: Hoặc là 8 km.
Vệ Kiêu im lặng ba giây đồng hồ:
"Không được không được, như vậy tôi thà nấu lẩu nó còn hơn"
5km, 8km?
Trong tâm lý của cậu bé thích ru rú ở nhà, 100 m cũng là khoảng cách giữa trời và đất.
Lục Phong nhìn cậu qua kính chiếu hậu: Anh làm được
Vệ Kiêu: Éc?
Lục Phong nói vu vơ:
"Anh chạy một mình hay chạy với nó đều như nhau"
Vệ Kiêu: !
Ngài đang nói gì vậy, chó của tôi sao dám để ngài phải dắt đi chạy!
Trùng hợp lúc này con husky ngu xuẩn kia lại gâu một tiếng.
Vệ Kiêu cười gượng:
"Khụ, trụ sở FTW lớn như vậy, đủ sức nuôi một con husky nhỉ"
Lục Phong: Ừm.
Vệ Kiêu lo rằng câu tiếp theo của hắn sẽ là:
"Hay là cho Đậu Tương ở đây luôn đi"
Tuy cậu ngày nào cũng mắng con trai chó nhà mình, nhưng tình cảm của Vệ Kiêu với Đậu Tương là thật, nếu nó đi mất cậu sẽ khóc rất to đấy!
Đúng rồi, Vệ Kiêu nhanh chóng đổi đề tài,
"Đã quyết định được tuyển thủ cho buổi đấu tập chưa?"
Nghe qua giống như vô tình hỏi, nhưng trong thâm tâm, Vệ Kiêu rất tò mò, rất khao khát muốn biết.
Lục Phong: Đã quyết định rồi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!