Muốn nghe ngóng chuyện nhà Vệ Kiêu không khó.
Chỉ cần đi đến thị trấn nhỏ nhà cậu, đi bừa vào một cửa hàng mua đồ, không cần hỏi nhiều, cũng sẽ có người kể cặn kẽ chi tiết chuyện nhà họ Vệ.
Trước khi tới Lục Phong nghĩ ra được rất nhiều lý do, nhưng không nghĩ tới chuyện lại là như vậy.
Nhà họ Vệ rất nổi tiếng trong vùng, không phải bởi vì có tiền hay có quyền, mà bởi sự khác thường.
Dùng từ này để miêu tả thì cũng không hợp lí cho lắm, nhưng trong cái thị trấn nhỏ này, người dân luôn coi sự tồn tại khác biệt với họ là khác thường.
Cha của Vệ Kiêu, Vệ Toàn là một người kỳ lạ trong mắt người dân nơi đây.
Ở một nơi nhỏ bé chỉ nghĩ đến củi, gạo, dầu và muối, một người trẻ tuổi theo đuổi giấc mơ đến mức táng gia bại sản rất khó được thông cảm.
Vệ Toàn là một họa sĩ, hoặc nên nói là ước mong trở thành một họa sĩ.
Vẽ tranh là cái nghề đốt tiền, nhà họ Vệ cũng chẳng giàu có gì, ông nội Vệ đi sớm, một mình bà nội Vệ nuôi nấng Vệ Toàn không dễ chút nào.
Tính tình Vệ Toàn lại bướng bỉnh, chuyện gì cũng phải làm đến cùng, ông không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ vẽ tranh.
May mắn thay, ông không có nhu cầu gì đặc biệt, cho ông cọ vẽ, vải vẽ, màu vẽ, ông có thể quên luôn cả ăn.
Lúc đầu, bà nội Vệ chiều theo ông, sau đó thực sự không gánh vác nổi nữa, bảo ông lập gia đình, mong rằng ông sẽ biết có trách nhiệm với gia đình hơn sau khi kết hôn.
Ban đầu Vệ Toàn không muốn kết hôn, nhưng sau khi gặp mẹ Vệ, ông đã rơi vào lưới tình.
Lý Tố là một người hiểu ông và ủng hộ việc vẽ tranh của ông.
Bà sinh ra tại thị trấn nhỏ này nhưng lại luôn hướng về những điều đẹp đẽ.
Những bức tranh của Vệ Toàn đều rất kỳ quặc và ngớ ngẩn, nhưng Lý Tố lại thấy chúng rất đẹp, bà luôn cảm thấy người đàn ông sáng láng ngồi suy tư trước bức tranh thật là chói mắt.
Sau khi kết hôn, bà nội Vệ không hề thấy được một Vệ Toàn có trách nhiệm, ngược lại còn thấy con trai mình càng trở nên điên cuồng hơn.
Lý Tố hoàn toàn ủng hộ việc vẽ tranh của chồng, bà làm hết việc nhà, đi làm khắp nơi để kiếm tiền, nuôi gia đình, và cũng nuôi dưỡng giấc mơ của chồng.
Bà nội Vệ giận bà chiều theo Vệ Toàn như thế nhưng cũng thương bà làm lụng vất vả.
Thời gian này vẫn tính là hạnh phúc, tuy vất vả, tuy Vệ Toàn vẫn cứ vô tích sự, nhưng hai người phụ nữ này vẫn vun vén tạo nên một tổ ấm hạnh phúc.
Cho đến khi Vệ Kiêu chào đời.
Hai vợ chồng này hoàn toàn không quan tâm gì đến con cái.
Vệ Kiêu mới vừa tròn hai tuổi, Vệ Toàn bắt đầu đi học khắp nơi, Lý Tố đi theo chăm sóc, để lại đứa con trai duy nhất ở quê nhà.
Vệ Kiêu có cha có mẹ nhưng lại cùng bà nội nương tựa vào nhau mà lớn lên.
Nói đến Vệ Kiêu, người phụ nữ trong cửa hàng tiện lợi lắc đầu than thở: "Thằng bé rất ngoan đấy, tôi chưa bao giờ thấy một đứa bé nào thông minh và lanh lợi như vậy, nó 4, 5 tuổi đã học số, giúp bà nội mua đồ rồi tính tiền, đi học tiểu học đều đạt điểm cao, kiểm tra lần nào cũng được hai con điểm 100, nó rất cứng cỏi, cũng không ai dám bắt nạt nó, khiến người ta phải xót lòng thay!Cháu xem, sao lại có loại cha mẹ ngu ngốc đến mức bỏ mặc đứa con ngoan như thế này? Vẽ tranh cái gì chứ?Kiếm được tiền thì không nói, đằng này hai người lại ăn bữa nay lo bữa mai, tham vọng gì cho lắm!Ầy, Vệ Kiêu là một đứa trẻ đặc biệt, ngoan ngoãn, học giỏi, hiền lành, hay đùa, về nhà là làm việc nhà, dỗ bà nội nó cười không ngậm được miệng…Bọn tôi hay nói bà lão khổ cả đời rồi, giờ có thằng cháu trai quý như thế, sau này chỉ chờ hưởng phúc.
Ai ngờ bà lão số khổ, chưa thấy được cháu trai lên đại học, đã đi rồi…Hai năm trước, khi về thăm bà nội đang bệnh tình nguy kịch, nhóc Vệ Kiêu…
"nói rồi, người phụ nữ lau nước mắt"Cháu nói xem, sao đứa nhỏ này lại số khổ đến vậy?"
Tuy không thấy được hình ảnh lúc ấy, nhưng Lục Phong vẫn còn nhớ một Vệ Kiêu 17 tuổi.
Một cậu nhóc cao gầy có đôi mắt sáng như sao trời.
Cậu thích cười, thích đùa giỡn, không bận tâm bất cứ chuyện gì trên đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!