Nghĩ đến đây, Vệ Kiêu cảm thấy thợ săn hệ băng bên trong màn ảnh rất là ngứa mắt.
Vệ Kiêu không nhớ tất cả đã xảy ra trong 48 giờ của 2 năm trước được.
Nhưng cậu lại nhớ rất rõ về trận đạo tặc bóng đêm của cậu bị Close dùng mũi tên băng bắn chết.
Khi đó bọn họ đã solo được 1 ngày 1 đêm, dù đã thua gần 100 trận nhưng Vệ Kiêu không hề có chút ý định ngừng lại nào cả, lần nào cũng nhanh chóng gửi lời mời Close và bắt đầu trận đấu.
Mãi cho đến ván thứ 101, Vệ Kiêu dùng vua solo đạo tặc bóng đêm, đối thủ Lục Phong lại dùng thợ săn hệ băng.
Lúc đó Vệ Kiêu thò đầu ra nhìn Lục Phong: Anh có ý gì vậy?
Lục Phong: Hả?
Vệ Kiêu:
"Không cần nhường, tôi không sợ thua"
Dùng thợ săn hệ băng, đúng là coi thường cậu mà, thể loại thắng mà không vẻ vang này cậu không có hứng thú.
Dù đã chịu đựng 1 ngày 1 đêm nhưng mặt mày Lục Phong không hề có chút mệt mỏi nào, hắn nhếch môi:
"Không nên khinh địch"
Vệ Kiêu bĩu môi:
"Đây là solo! Thợ săn hệ băng mà không có phụ trợ bảo vệ thì còn không bằng lính quèn"
Lục Phong không giải thích: Bắt đầu đi
Vệ Kiêu nhấn bắt đầu, miệng còn lẩm bẩm:
"Tôi không quan tâm, ván này thắng cũng không tính, anh phải tiếp tục solo với tôi"
Cách nhau hai cái màn hình, Lục Phong không thấy được khuôn mặt của Vệ Kiêu, nhưng giọng nói của hắn lại không tự chủ được mà trở nên mềm mại: Được
Sau đó…
Vệ Kiêu Kiêu thua đến trợn mắt ngoác mồm: Ủa, chuyện này…
Lục Phong nhìn cậu:
"Thợ săn hệ băng có yếu không?"
Vệ Kiêu vẫn còn đang hãi hùng: Yếu mà…
Lục Phong: Hả?
Vệ Kiêu:
"Thợ săn hệ băng yếu nhưng anh rất mạnh, anh chơi tướng gì cũng mạnh cả, fuck, sao anh có thể lợi hại như vậy cơ chứ"
Cậu đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lục Phong, không hề che dấu ngọn lửa thiêu cháy nhiệt tình, thiêu cháy lòng người ta trong nháy mắt.
Bạch Tài có câu nói không hề sai.
Vệ Kiêu rất bội tình bạc nghĩa
Mặc dù cái bạc này là do vô thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!