Chương 12: Cậu Ta Muốn Là Ngài Đồng Ý Luôn À

Giọng Vệ Kiêu từ trong loa phát ra:

"Tiếng gì vậy, lão Bạch mày đập mặt vào bàn phím à?"

Có mà mặt mày đập vào bàn phím ấy, là bình nước thể thao của Lục thần nhà mày bị câu nói của mày làm rớt xuống đất rồi.

Bạch Tài làm gì dám nói mấy câu này

Cậu ta còn không dám thở mạnh một chút nào luôn

Lục Phong khom người, mặt không biểu cảm nhặt bình nước lên.

Bạch Tài muốn mở miệng chào hỏi, Lục Phong lại giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu.

Bạch Tài: …

Đệch!

Vệ Kiêu ở bên kia điện thoại không biết gì cả, vẫn đang thất vọng mất mát:

"Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp tại sao lại có chênh lệch lớn vậy nhỉ? Cả bốn người Dư Phi cộng lại cũng không bì được một ngón tay của Close"

Nghe vậy, khóe miệng Lục Phong cong lên.

Bạch Tài nhìn thấy toàn bộ chỉ muốn chôn đầu xuống đất.

"Close sao có thể mạnh vậy mày? Hai năm trước ổng ép tao hết thở nổi, hai năm sau… Ầy, có lẽ ổng quên tao rồi cũng nên"

Bạch Tài nghĩ thầm:

Ổng nhớ kĩ lắm, nhớ rất kĩ luôn, ổng còn vì nửa câu của mày mà đập cho mày 2 triệu đó!

Vệ Kiêu xúc động thở dài:

"Người với người thật không giống nhau mà, thiên tài như Close, chỉ có thể nhìn không thể chạm"

Bạch Tài rất muốn trợn trắng mắt:

Mày cũng là THIÊN TÀI mà nói câu này không thấy ngại à?

Lão Bạch Vệ Kiêu hỏi:

"Sao mày không nói gì cả?"

Bạch Tài liếc Lục Phong chờ lệnh.

Lục Phong nhìn điện thoại di động của cậu ta, ra hiệu nói tiếp.

Bắp cải trắng* thì có thể nói được gì cơ chứ?

*Yes, bản gốc là bắp cải trắng luôn ạ [] (đồng âm với Bạch Tài)

Chỉ có thể gắng gượng tiếp thôi.

Ở cùng Lục Phong một năm, cậu ta vẫn có chút khả năng quan sát.

Nhớ lại mục đích của Lục Phong, cậu đã viết được lời thoại rồi.

Nếu muốn Close… Nói ra mấy chữ này, trong lòng Bạch Tài run rẩy, cố trấn tĩnh lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!