Gâu
Trời tờ mờ sáng, một con Ngáo đen trắng nhảy trên giường, con Husky to đùng tầm 20 25 cân nhảy tưng tưng trên giường, cảm giác đó phải ai trải qua rồi mới hiểu.
Vệ Kiêu bị nó dẫm rên lên một tiếng, muốn làm thịt nó luôn: ĐI XUỐNG!
Con chó đã quen luôn cái thói cáu bẳn lúc rời giường của ba nó rồi, dùng móng vuốt lôi kéo cậu, mái tóc đen vốn chìm trong ổ chăn của Vệ Kiêu dần lộ ra, sau đó là gò má tái nhợt cùng cặp mắt thâm quầng do thức đêm kèm theo ý muốn giết chó.
Con chó còn lơ ngơ chẳng hiểu gì, dùng đầu ủi cậu.
Vệ Kiêu bị nó cọ cổ ngứa luôn:
"Ông đây tại sao lại nuôi thằng chó như con nhở!!!!"
Thằng chó thật quậy phá tung giường, đòi đi dạo.
Vệ Kiêu tức giận gõ đầu nó, nhưng lại đau lòng không nỡ dùng sức, Ngáo còn tưởng rằng ba nó đùa với nó, thè lưỡi ra, Vệ Kiêu không đùa với nó, nhấc chăn xuống giường.
Cậu chỉ mặc cái quần cộc, cặp chân lộ ra vừa thẳng lại vừa trắng, vóc người hơi gầy nhưng không yếu ớt, còn mang chút tinh nghịch của cậu trai độ tuổi này.
"Ba mới ngủ được có 3 giờ, Đậu Tương con nhanh lên cho ba."
Cậu tùy ý tròng quần dài lên, mặc áo len, lấy dây xích, ôm con chó đang nôn nóng lại, đeo vào cổ rồi mới dẫn nó ra ngoài.
Việc phiền phức nhất khi nuôi chó, chính là mỗi ngày đều phải dắt nó ra ngoài đi giải quyết, đối với cậu trai giờ giấc đảo điên như Vệ Kiêu đúng là vô cùng không thích.
Vừa nhấc chân ra khỏi cửa gió lạnh đã luồn vào áo, Vệ Kiêu lạnh tỉnh cả ngủ, khao khát muốn hầm còn Ngáo này lại trồi lên.
Husky ăn ngon không nhỉ?
Đậu Tương nhận ra tầm mắt yêu thương của ba nó, lè lưỡi ra lắc đuôi với cậu.
Vệ Kiêu gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Con ngáo này không hầm được, ăn vào có khi ngu luôn.
Cậu buồn bực ngán ngẩm, nhân lúc chó cưng đang giải quyết thì lôi điện thoại ra.
Trời giá rét, đất đã đông cứng lại, cậu giấu cả hai tay trong ống tay áo, chỉ có tay phải thò một ngón ra lướt điện thoại.
Tối hôm qua cậu vừa ngả đầu cái là ngủ luôn, còn chưa thoát tài khoản chơi cùng, lúc này đang đầy tin nhắn thoại.
[200 một trận]
[1 trận cùng lắm nửa giờ, một giờ 400.
Sao mày không đi cướp ngân hàng luôn đi]
[Nhìn mức giá bình quân trong giới xem.
1 giờ 15 tệ, mỗi mày lấy đắt thế]
Vệ Kiêu là một người chơi cùng, cái gì gọi là người chơi cùng, chính là sếp trả tiền cậu chơi cùng sếp, người này nói cũng không sai, đây là một nghề phát sinh ăn theo game, nhưng lợi nhuận thấp, đánh 1 trận mười mấy tệ, hơi hơi có tí ham muốn thì đã đi làm streamer.
Vệ Kiêu hơi cong môi, dù chỉ một ngón tay cũng không ảnh hưởng tốc độ bấm chữ của cậu, chớp mắt đã trả lời toàn bộ.
[Vừa giỏi cận chiến vừa giỏi yểm phép, mặt nào cũng bá, 200 tệ không thiệt miếng nào, không mua ráng chịu.]
[Không cần đến nửa giờ, nếu sếp cần thời gian, chỉ cần 10 phút là địch nổ thành đầu chó.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!