Nhưng nam nhân trên đời này lại là kẻ bạc tình nhất.
Tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, muốn một đời một kiếp một đôi lứa, đặc biệt là ở đế vương, càng khiến người ta cảm thấy lố bịch.
"Là nàng ta tham lam rồi."
Giống như ta năm đó.
8
Nhưng Trần Nhu lại có chút khác với những gì ta tưởng tượng.
Vì tình yêu mà đau khóc, cũng có thể vì tình yêu của nàng ta mà thu lại tất cả cánh chim.
Cố nén đi sự khó chịu trong lòng, biến mình thành một vị Bồ Tát trong miếu, ngoạn ngoãn dịu dàng cung kính đến bên cạnh Chu Sở Chi, từng chút từng chút khơi gợi lòng áy náy của hắn ta.
Chưa đầy một tháng, Trần Nhu đã mạnh mẽ gắng gượng với thân thể suy yếu, liên tục lấy lòng Chu Sở Chi.
Múa lòng bàn tay, một khúc Kinh Hồng.
Tất cả những gì giỏi nhất, Trần Nhu đều cắn răng biểu diễn một lượt. Cuối cùng khiến Chu Sở Chi đau lòng vô cùng, rốt cuộc lại ban cho nàng ta tất cả sủng ái.
Ta hỏi A Vu:
"Hơn một tháng sủng ái của ngươi giờ đây bị nàng ta cướp mất, có đau lòng không?"
A Vu lắc đầu, nghịch nghịch chiếc vòng ngọc trên tay.
"Tình cảm của đế vương là thứ không đáng tin cậy nhất, chi bằng sống cuộc sống phú quý còn thực tế hơn."
Trong mắt nàng ta thanh tĩnh, chẳng có chút đau lòng nào.
Đúng là nữ tử ta ưng ý.
Trần Nhu lại thu phục được trái tim của Chu Sở Chi, lại khôi phục thái độ hách dịch vênh váo ngày xưa.
"Hạ Cẩm Thư, ngươi đừng tưởng dùng một con bài A Vu nhỏ bé là có thể đối phó được với ta. Ai thắng ai thua, vẫn chưa thể biết được đâu!"
Phải, vẫn chưa thể biết được.
9
Chiến tranh ở biên quan không ngừng.
Bộ tộc vốn có quan hệ thân thiện với Bắc Lương phái người vào kinh, để bồi đắp mối giao hảo, cùng nhau bàn bạc kế sách chống địch.
Trên yến tiệc tiếp khách từ phương xa đến.
Tiểu Vương tử bộ tộc và đại ca của Trần Nhu là Trần Thuật trò chuyện rất vui vẻ, trông như những người bạn tốt nhiều năm không gặp.
Ta đã điều tra trước đây.
Hai người này quen biết từ nhiều năm trước, vì tài hoa tương đồng mà kết giao, không phải huynh đệ ruột thịt nhưng còn thân thiết hơn huynh đệ ruột.
Tiểu Vương tử nâng chén rượu đứng dậy, trước tiên liếc nhìn ta một cái, ánh mắt nhanh chóng dời đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Trần Nhu đang ngồi bên cạnh Chu Sở Chi cười nói:
"Hoàng hậu nương nương quả thật phong thái ngàn vạn, khiến chúng thần khâm phục."
Trần Nhu che miệng cười khẽ, liếc nhìn ta một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khoe khoang chế giễu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!