Chương 7: (Vô Đề)

"Nhu Nhi, ta là bất đắc dĩ. Trái tim ta đều dành cho nàng, sao nàng có thể nghi ngờ ta chứ?"

"Rốt cuộc là ta nghi ngờ, hay là giờ đây ngươi thấy ta không thể sinh nở, nên lại muốn quay về với Hoàng hậu tốt của ngươi?"

"Ta chỉ là vì biên cương chiến sự căng thẳng, cần nàng ta đưa tiền ra mà thôi."

"Vậy có cần ngươi đẩy xích đu cho nàng ta không?"

...

Mỹ nhân yếu đuối nghẹn ngào nức nở, vị Đế vương luống cuống dỗ dành người trong lòng.

Đào Hoa viên hỗn loạn.

5

Bảo Nhi báo với ta.

Trần Nhu và Chu Sở Chi lại cãi nhau một trận.

"Nghe nói họ động tay chân, Trần Nhu vừa khóc vừa làm ầm ĩ, cào ra cả vết thương chảy m.á. u trên mặt Hoàng thượng."

"Hoàng thượng tức giận đến nỗi tối nay không ngủ ở tẩm cung Quý phi mà đến Trích Tinh lâu uống rượu giải sầu."

Khi Bảo Nhi kể chuyện này, trong mắt nàng ấy sáng lấp lánh.

"Sao ngươi còn vui vẻ hơn cả ta vậy?"

Ta trêu nàng ấy, Bảo Nhi lập tức đỏ mặt, nắm lấy tay ta vuốt ve mặt mình:

"Bởi vì tiểu thư vui, nô tỳ cũng vui."

Nàng ấy ấy nói rất chân thành.

Ta cũng vui vẻ, vung tay tặng nàng ấy một rương vàng.

Bảo Nhi vui mừng nhảy cẫng lên, ôm rương vàng lẩm bẩm:

"Tình yêu quả nhiên không đáng tin, theo tiểu thư mới kiếm được tiền."

Ta hỏi nàng ấy:

"Bảo Nhi không muốn tìm một lang quân vừa ý sao?"

Nàng ấy cầm một thỏi vàng trong tay, rất nghiêm túc hỏi lại ta:

"Tiểu thư, nô tỳ đã có nhiều bạc như vậy rồi. Tại sao chỉ được có một lang quân? Nô tỳ không thể có nhiều hơn sao?"

Chậc.

Nàng ấy nói có lý quá.

Ta đã suy nghĩ nông cạn rồi.

Bảo Nhi nhét thỏi vàng vào trong áo trước ngực, rồi liếc nhìn An Úy đang đứng gác bên ngoài điện, sau đó ghé vào tai ta nói:

"Tiểu thư bây giờ có gia tài bạc vạn, là đệ nhất phú thương trong bốn nước, hà tất chỉ có một mình Hoàng thượng?"

Nói xong, nàng ấy lén chỉ về phía Sơ Thập Nhất đang đứng ngoài điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!