Hai tên ám vệ vừa có động tĩnh, ta đã lắc đầu với bọn họ.
Ta không động đậy, chỉ đứng yên tại chỗ.
Nhìn Chu Sở Chi đặt tay lên cổ ta, từng chút siết lại:
"Hạ Cẩm Thư, ngươi dám gi -ết Nhu Nhi, ta muốn ngươi đền mạng!"
Tuy hắn ta nói vậy, nhưng lực tay vẫn chưa đủ để lấy mạng ta.
Ta biết, hắn ta vẫn chưa dám gi
-ết ta.
Hiện nay biên cương liên tục bị xâm phạm, quốc khố trống rỗng. Đặc biệt nửa tháng gần đây, các bộ lạc biên ải đang rục rịch. Dù là Ngọc Kinh hay binh sĩ biên cương, đều cần tiền bạc và lương thực.
Chỉ có tiền trong tay ta mới có thể giúp hắn ta giải quyết mọi hậu hoạn, nên hắn ta hoàn toàn không dám lấy mạng ta lúc này.
Đây là thời cơ do chính ta chọn.
"Chu Sở Chi, ngươi dám gi -ết ta sao? Ngươi có thể gi -ết ta sao!"
Ta đối diện thẳng với hắn ta, từng bước ép hắn ta lùi lại.
Trên người ta vẫn dính m.á. u tươi của Trần Nhu.
Có chút nóng hổi.
Nhưng ta lại thấy bẩn thỉu.
Hạ Cẩm Thư!
Hắn ta gào lên một tiếng, cuối cùng vẫn buông tay ra, mắt đỏ ngầu nhìn Trần Nhu đã không còn hơi thở nằm dưới đất, ôm người trong lòng vào lòng khóc không ngừng.
"Chu Sở Chi, ngươi đúng là kẻ hèn nhát. Không thể quyết tâm làm một Đế vương vô tình, cũng không dám gi -ết ta để báo thù cho người trong lòng ngươi."
Thật sự, hắn ta rất vô dụng.
Trước khi ta rời đi, hắn taliếc nhìn ta một cái, trong ánh mắt đó có sát ý, là loại sát ý không thể giấu được sau khi đã kiềm nén tột cùng.
Bảo Nhi lấy khăn lau vết m.á. u trên ngón tay ta, rồi lo lắng hỏi:
"Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm sao?"
Phải làm sao đây?
Ta nhìn m.á. u trên mũi kiếm, biết mình đã sai nghiêm trọng.
Vinh hoa phú quý đáng để nữ tử trên đời này ghen tị nhất không phải là ngôi vị Hoàng hậu.
Vinh hoa phú quý cần dựa vào nam tử mới có được, như hoa trong gương trăng dưới nước, là cát mịn không nắm giữ được trong tay.
Vậy còn gì tôn quý hơn cả Hoàng hậu?
Bảo Nhi.
Ánh mắt ta từ từ rơi xuống người Bảo Nhi:
"Ngươi nói xem, nếu ta muốn nắm hoàng quyền thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!