Chương 9: (Vô Đề)

Những ngày gần đây hắn không đến chính phòng, tất nhiên là sang chỗ hai thiếp thất. 

Hắn không đến một ngày, ta liền gọi Tô thị và Liễu thị đến viện của ta đứng chầu, đứng suốt cả ngày, khiến cả hai mệt đến mức chân tay rã rời, lưng đau chân nhức. 

Lúc hai người rời đi, ta nhàn nhạt nói: 

"Các ngươi biết phải nói gì với đại gia chứ?" 

Hai người thiếp tất nhiên hiểu, chỉ thầm kêu

"Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu khổ." 

Thế nên, bất kể Triệu Ngọc Hoa đến chỗ ai, cả hai đều viện cớ từ chối, hoặc khuyên hắn làm lành với ta. 

Triệu Ngọc Hoa tức đến phát điên, mắng

"Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi dưỡng," rồi dứt khoát không về nội viện, mà chuyển sang ngủ lại thư phòng. 

Ta không thể làm gì được hắn, nhưng ta có thể gây rắc rối cho đám người hầu trong thư phòng của hắn. 

Sau khoảng nửa tháng chỉnh đốn quyết liệt, đám người bên cạnh Triệu Ngọc Hoa đều bị ta trừng trị một lượt. 

Cuối cùng, không biết hắn nghĩ thông suốt thế nào, lại quay về chính phòng dùng bữa sáng như trước. 

Hai đứa trẻ thấy hắn thì rất vui mừng, còn ta cũng trở lại vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng như trước. 

17

Đợi hai đứa trẻ rời đi, ta lập tức đặt chén trà xuống, ra hiệu tiễn khách. 

Triệu Ngọc Hoa lạnh lùng nhìn ta một lúc, rồi nói: 

"Thật không biết trái tim của nàng được tạo ra thế nào!" 

Ta không thèm ngẩng mắt, lười biếng đáp: 

"Lòng dạ đàn bà, như kim dưới đáy biển, chàng tự nhiên là không hiểu." 

Triệu Ngọc Hoa quay người đi, nhàn nhạt nói: 

"Việt Vô Cữu, chiếc ngọc Như Ý đó… thật sự là vật do Hoàng thượng ban sao?" 

Tim ta khẽ đập nhanh, chậm rãi đáp: 

"Ngoại tổ phụ ta nhiều lần được thánh thượng khen thưởng, trong nhà không thiếu đồ do Hoàng thượng ban, hà tất phải nói dối?" 

Triệu Ngọc Hoa cười lạnh: 

"Quả đúng là vật của Nội Vụ Phủ, nhưng ta hiểu rõ tỷ tỷ nàng. Nếu thực sự là do ngoại tổ phụ nàng tặng, tỷ tỷ nàng tuyệt đối sẽ không tùy ý để Hựu ca nhi mang ra chơi đùa. Trừ khi, đó là do người khác tặng cho nàng ấy…" 

Hắn bỏ lại một câu nói đầy ẩn ý rồi rời đi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta thở ra một hơi dài, lấy chiếc ngọc Như Ý từ trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng vuốt ve. 

Nó ấm áp, mềm mại, nhỏ nhắn, xinh xắn. Khi còn ở Gia Dục Quan, ta thường lấy nó ra chơi. 

Khi đó… Thôi, ta khẽ lắc đầu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!