Chương 7: (Vô Đề)

13 

Thấy ta nhất quyết làm lớn chuyện, sắc mặt người Triệu gia ai nấy đều khó coi. 

Ta dịu giọng nói với Hồng Yến: 

"Cưỡi ngựa hỏa tốc về bên mẫu gia, mời phụ mẫu ta đến đây, nói rằng có việc trọng yếu cần bàn bạc." 

Hồng Yến đáp: 

Dạ! 

Thái phu nhân và Lý thị đều quýnh lên, luống cuống nói: 

"Hà tất phải như vậy… không cần phải vậy!" 

Lý thị mồ hôi đầm đìa, cúi đầu van xin: 

"Ta xin lỗi đại tẩu rồi, đại tẩu đừng giận! Đừng giận mà!" 

Triệu Ngọc Hoa nhìn chằm chằm vào ta, trong lời nói mang theo ý đe dọa: 

"Việt Vô Cữu, nàng nên biết điểm dừng!" 

Điểm dừng? 

Lúc Thông ca nhi bắt nạt Hựu ca nhi, sao không thấy ai bảo hắn biết điểm dừng? 

Ta ngẩng cao đầu, lạnh lùng đáp: 

"Ý của phu quân, thiếp thân không hiểu. Vật do Hoàng thượng ban là chuyện lớn, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Phu quân đang làm quan triều đình, hẳn là hiểu rõ điều này hơn thiếp thân – một nữ tử chứ." 

Hắn không phải thích giảng đạo lý sao? 

Còn đạo lý nào lớn hơn đạo lý về thiên địa, quân thần, phụ mẫu? 

Nàng! Triệu Ngọc Hoa giận dữ, mặt đỏ bừng. 

Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, danh tiếng Triệu gia coi như mất hết! 

Ngay lúc Triệu Ngọc Hoa đang giằng co với ta, một giọng nói già nua từ trong đường vang lên. 

"Đủ rồi, tất cả im miệng!" 

Lão bá gia chậm rãi bước ra, giọng nói trầm vang. 

Mọi người thấy kinh động đến lão bá gia, lập tức cúi người hành lễ. 

Thái phu nhân lộ vẻ hổ thẹn, thở dài: 

Đều là lỗi của ta. 

Lý thị thì quỳ trên đất, khóc lóc nói: 

"Xin cha chồng làm chủ cho con! Thông ca nhi còn nhỏ, thật sự không cố ý. Từ nay về sau, con sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, không để nó phạm sai lầm nữa!" 

Ánh mắt lão bá gia chậm rãi quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người ta. 

Ông trầm giọng hỏi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!