Chương 3: (Vô Đề)

Sau khi làm lễ nhận thân xong, Thái phu nhân dịu dàng bảo ta về viện nghỉ ngơi. 

Ta thuận theo lời, tiện thể dẫn theo cả hai đứa trẻ. 

Về đến viện, ta trước tiên phân phó gia nhân sắp xếp đồ cưới và người hầu ta mang từ Gia Dục Quan tới. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sau đó, ta nói với Yên Nhi và Hựu ca nhi: 

"Từ nay trở đi, mỗi sáng các con phải đến viện của ta dùng bữa sáng." 

Yên Nhi đã được nhũ mẫu dạy dỗ, ngoan ngoãn đáp: 

"Vâng, thưa mẫu thân." 

Nhưng nhũ mẫu của Hựu ca nhi, Tống thị, lại khẽ nói:

"Phu nhân, đại công tử còn nhỏ… dậy sớm e rằng không tiện. Hay là để nô tỳ dẫn cậu qua vào bữa tối mỗi ngày?" 

Ta ngẩng mắt nhìn Tống thị. Nghe nói bà ta tận tâm tận lực, coi Hựu ca nhi như con ruột, quả không sai. 

Nhưng nếu cứ để đứa trẻ lớn lên dưới sự chăm sóc của một người nữ tử tầm nhìn hạn hẹp thế này, thì khó mà tồn tại được trong chốn nhà cao cửa rộng này. 

Ta thản nhiên nói: 

"Hựu ca nhi ba tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Bữa sáng của ta cũng không phải quá sớm, chỉ cần đi ngủ sớm, dậy sớm, chẳng có gì là không dậy được." 

Nhìn thẳng vào mắt Tống thị, ta chậm rãi nói: 

"Cha của công tử bận rộn công vụ, chỉ có bữa sáng là thời gian duy nhất ở nhà. Hựu ca nhi đã không còn mẫu thân ruột, chẳng lẽ cả ngày cũng không gặp được mặt cha sao?" 

Hựu ca nhi càng ít tiếp xúc với Triệu Ngọc Hoa, càng dễ nảy sinh cảm giác sợ hãi. 

Nhi tử không thể mãi ở bên cạnh nhũ mẫu mà lớn lên, càng cần có cha ở bên cạnh dạy dỗ, bồi dưỡng. 

Tống thị cúi đầu đáp: 

"Vâng, xin nghe theo lời phu nhân." 

Nhũ mẫu của Yên Nhi là Trích thị, thấy Tống thị bị ta làm cho bẽ mặt, trong mắt hiện lên chút đắc ý. 

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ta liền để bọn trẻ trở về nghỉ ngơi. 

7

Cứ như vậy, ngày tháng trôi qua yên tĩnh và có trật tự. 

Kể từ lần trước bị ta cắt ngang lời trước mặt mọi người, Triệu Ngọc Hoa không còn tìm cách giải thích với ta nữa, chỉ tập trung vào công vụ. 

Ban đêm, hắn cũng không đến phòng ta, mà sang chỗ hai tiểu thiếp là Liễu thị và Tô thị. 

Dần dà, trong phủ bắt đầu xuất hiện lời đồn rằng ta không được thế tử yêu thương. 

Ta bỏ ngoài tai, dù sao hắn vẫn đến dùng bữa sáng với ta mỗi ngày, coi như cho ta chút "thể diện" cần có. 

Ta hiểu, Triệu Ngọc Hoa đang "trừng phạt" ta, muốn hạ thấp nhuệ khí của ta. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!