Chương 2: (Vô Đề)

3

Nghĩ đến đây, ta liền nói với mẫu thân: 

"Nếu đã giao phó cho con, vậy con phải làm tròn trách nhiệm của một người mẫu thân. Hựu ca nhi quý giá, nếu phạm sai lầm, con có thể đánh nó không?" 

Mẫu thân ta vội gật đầu: 

"Tất nhiên là được. Nếu con không đánh mà nuông chiều quá mức, ta mới thật sự lo lắng." 

Câu trả lời này xem như tạm ổn. 

Ta tiếp tục: 

"Vậy còn Yên Nhi? Nếu nó không ngoan, con có thể mắng nó không?" 

Không thành vấn đề. 

Mẫu thân ta xem ra cũng hiểu chuyện. 

Cuối cùng, ta hỏi: 

"Thế còn tỷ phu? Con đã nhìn hắn ta không thuận mắt từ lâu rồi, con có thể đánh không?" 

Mẫu thân ta lau mồ hôi, nói: 

"Chuyện này phải hỏi bà bà con, dù sao hắn cũng không phải do ta sinh ra…" 

… 

Cuối cùng, ta nghiêm túc nói: 

"Mẫu thân, người có tin con không?" 

Mẫu thân ta nhìn sâu vào mắt ta, nói: 

"Con là con của ta, hơn nữa còn do ngoại tổ phụ con dạy dỗ trưởng thành. Con vừa thông minh vừa dũng cảm, lại chính trực. Ta không tin con, thì còn tin ai được nữa!" 

Chỉ cần câu nói này là đủ rồi. 

4

Thế là, ta mang theo đoàn tùy tùng từ Gia Dục Quan cùng một lượng lớn của hồi môn, như ý mọi người, oai phong lẫm liệt gả vào phủ Tấn Dương Bá. 

Kế thất thông thường đâu có được rước đi với của hồi môn phong phú và khí thế như ta. 

Người trong phủ Tấn Dương Bá đều tinh mắt, lập tức hiểu rõ địa vị của ta ở nhà mẫu gia không thua kém gì tỷ tỷ ta. 

Đêm tân hôn, ta vốn định nói rõ mọi chuyện với Triệu Ngọc Hoa. 

Từ nay về sau chỉ coi nhau như bạn đồng hành, cùng nuôi dạy con cái, nước giếng không phạm nước sông. 

Ai ngờ, đến tận khi trăng lên giữa trời, người này vẫn còn say khướt, được mấy tiểu đồng dìu vào phòng, loạng choạng ngã xuống giường rồi ngủ mê mệt. 

Các tỳ nữ của ta đưa mắt nhìn nhau, nói: 

"Thật không thể chấp nhận nổi! Sao tân lang có thể như vậy?" 

Đêm tân hôn không uống rượu giao bôi, không động phòng, thực sự không ra thể thống gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!