36
Đám ba trăm tên kia chẳng khác nào những cái bia rơm.
Ba mươi người chúng ta lao vào như vũ bão, không đầy một nén nhang, toàn bộ đã bị g.i.ế. c sạch.
Những kẻ còn lại thấy chúng ta chẳng khác nào sát thần, sợ đến mức run lẩy bẩy, khóc lóc, gào thét bỏ chạy.
Ta vội ra lệnh cho bọn tiểu đồng canh cửa:
"Đóng cửa lại! Đừng để chúng chạy thoát!"
Đã chọn xông vào thì đừng mong chạy thoát!
Mấy tên còn sống sợ hãi quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa cầu xin tha mạng:
"Chúng ta sai rồi! Chúng ta bị người ta lừa! Chúng ta không dám nữa đâu ~"
Tử Hinh lạnh lùng nói:
"Nói nhảm nhiều làm gì, g.i.ế. c hết là xong!"
Lục Kỳ ngăn lại:
"Không được, cũng phải để lại một tên mà thẩm vấn, xem thử ai phái chúng tới!"
Tử Hinh ánh mắt lóe lên hàn quang, nhanh như chớp vung đao, c.ắ. t c. ổ mấy kẻ, chỉ chừa lại một tên.
"Để lại một mạng là đủ rồi."
Lục Kỳ:
...
Ta ra lệnh cho người đem tất cả t.h. i t.h. ể chất thành đống ngay trước cổng Bá phủ, để làm lời cảnh cáo.
Thái phu nhân và những người trong chính đường không dám bước ra nhìn đống xác này. Lúc chúng ta c.h.é. m g.i.ế. c ở cửa chính, m.á. u thịt văng khắp nơi, tay chân vương vãi tứ tung, Lý thị đã nôn đến mật xanh mật vàng.
Triệu Ngọc Hoa lặng lẽ nhìn ta, nói:
"Đây... mới là con người thật của nàng sao?"
Ta ra lệnh dắt ngựa đến, phóng lên lưng ngựa, nói:
"Ta muốn ra ngoài xem tình hình!"
Triệu Ngọc Hoa nắm chặt dây cương của ta, nghiêm giọng:
"Nàng không được ra ngoài! Ở trong phủ mọi chuyện còn dễ nói, nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, nàng không thể đi!"
Ta nhìn về phía xa xăm, kiên định nói:
"Phủ chúng ta đã yên ổn, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang chịu khổ."
Phía xa, nơi hoàng cung, cũng đã rực lửa.
Ta tin tưởng A Tắc, hắn sẽ không làm chuyện gì mà không chuẩn bị kỹ lưỡng!
Thánh thượng sáng suốt, chuyện trong cung ta không nhúng tay vào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!