Chương 16: (Vô Đề)

31 

Ngày tháng thoi đưa, thoắt cái Yên Nhi đã tám tuổi, còn Hựu ca nhi năm tuổi. 

Năm này, Hựu ca nhi cũng bắt đầu đi học. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cậu bé học ở tộc học của Triệu gia, mà ai ai cũng biết ta, Việt Vô Cữu, nổi tiếng bênh vực kẻ yếu, nên ngay cả Thông ca nhi

- kẻ đã hoành hành bá đạo suốt hai năm trong học đường

- cũng không dám gây khó dễ cho Hựu ca nhi. 

Mỗi ngày, Hựu ca nhi vênh vang tự đắc chạy tới học đường, rồi sau đó ríu rít chạy theo ta, kể lể đủ thứ chuyện vụn vặt xảy ra ở lớp học. 

Còn Yên Nhi thì ngày càng ra dáng thiếu nữ.

Con bé lớn lên càng giống tỷ tỷ ta, ngay cả tính tình cũng giống, dịu dàng rộng lượng, thùy mị hiểu chuyện. 

Nhưng ta không muốn nó hiểu chuyện đến mức ấy. 

Hiểu chuyện như thế chỉ tiện lợi cho nhà chồng, giống như ngày trước Triệu Ngọc Hoa đối xử với tỷ tỷ ta, muốn gì được nấy, tự coi mình là đại gia. 

Niềm vui thật sự, là sống thuận theo lòng mình. 

Vì vậy, ngoài việc dạy dỗ Yên Nhi, ta còn thường xuyên tạo cho nó vài rắc rối nhỏ, để quan sát xem nó xử lý thế nào. 

Dù con bé làm gì, ta cũng sẽ cùng nó tổng kết lại, chỉ cho nó cách nào mang lại lợi ích lớn nhất. 

Yên Nhi gần như xem ta như mẫu thân ruột, từng có lần cười nói: 

"Mẫu thân, bản lĩnh của người, có phải là nhờ phụ thân rèn luyện nên không?" 

Ta cũng không giận, chỉ cười đáp: 

"Cha con như thế, chưa đáng để ta động tay động chân." 

Trải qua hai năm, hai đứa trẻ ngày càng tin tưởng và lệ thuộc vào ta. 

Đặc biệt là Hựu ca nhi, dần dần cởi bỏ sự nhút nhát, thậm chí thỉnh thoảng còn nghịch ngợm. 

Ta luôn cho rằng nhi tử có thể nghịch ngợm, miễn là chịu đựng được gia pháp của ta. 

Nhưng gần đây đứa trẻ này học thói xấu, hễ ta dạy bảo, nhóc con liền chạy trốn khắp nơi, vừa chạy vừa la to: 

"Phu tử nói rồi, roi nhỏ chịu, roi lớn chạy, con không phải bất hiếu, con là nghe lời Thánh nhân!" 

Thánh nhân gì chứ, đúng là nhảm nhí! 

32 

Hai năm qua, Triệu Ngọc Hoa điềm tĩnh hơn rất nhiều, tình cảm của hắn dành cho ta ngày càng kín đáo. 

Hắn không còn cầu xin ta ở lại, mà dùng hành động để chứng minh mình xứng đáng, có vẻ như đang âm thầm áp dụng chiến thuật nước ấm luộc ếch. 

Hắn đối xử với ta rất tốt, đến mức trong kinh thành còn truyền tụng danh tiếng cuồng sủng thê tử. 

Đáng tiếc, hắn vẫn không hiểu ta. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!