Chương 15: (Vô Đề)

Nhớ lại chuyện năm xưa, ta chậm rãi chìm vào ký ức. 

Năm ta mười ba tuổi, A Tắc được bệ hạ phái đến Gia Dục Quan rèn luyện. 

Khi ấy ngoài ngoại tổ phụ và cữu cữu ta, không ai biết thân phận thực sự của hắn. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cữu cữu ta vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không dám để hắn ra tiền tuyến, chỉ giao hắn cho Tứ ca của ta, để Tứ ca dẫn hắn đi làm quen tình hình và tìm chút việc cho hắn làm. 

Nhưng Tứ ca thấy phiền, không muốn suốt ngày phải theo chân một cậu bé, bèn đẩy hắn cho ta. 

Không ngờ ta và A Tắc vừa gặp đã như bạn cũ, chuyện trò rất tâm đầu ý hợp. 

Chúng ta cùng nhau đi săn, cưỡi ngựa, đôi khi ta còn dẫn hắn đi thực hiện vài nhiệm vụ nhỏ. 

Thời gian đó thật vui vẻ, ta và hắn ngày ngày cười đùa như hai con khỉ nhỏ. 

Nhưng Gia Dục Quan không phải lúc nào cũng yên bình, thỉnh thoảng vẫn có kẻ địch đến quấy phá. 

Có lần ta nhận nhiệm vụ đột kích vào doanh trại địch, dụ rắn ra khỏi hang. 

Để A Tắc có thêm kinh nghiệm, ta cố ý gọi hắn đi cùng. 

Không ngờ lần đó ta đã sơ suất, kẻ địch dường như biết Thái tử đang ở đây, mang đến quân số gấp mấy lần bình thường. 

Chúng ta chưa kịp đợi viện quân đã bị đánh tan tác, suýt nữa mất mạng. 

May mắn là những người đi theo ta đều từng kinh qua trăm trận, cuối cùng tìm được một nơi ẩn nấp an toàn. 

Lúc ấy, ta còn vì hắn mà đỡ một nhát kiếm. 

Đến bây giờ, trên vai ta vẫn còn vết sẹo ấy. 

Nghĩ lại, thật may ta đủ nghĩa khí, nếu không, chỉ cần A Tắc c.h.ế. t trong trận chiến vô danh đó, cả Gia Dục Quan sẽ không gánh nổi tội danh này! 

Khi đó, hắn ôm ta mà khóc nức nở, nói sau này nhất định không phụ ta, muốn cùng ta hưởng phú quý. 

Ta đáp: 

"Chuyện này có gì đâu, người trong quân đội chúng ta, dù ruột có lòi ra ngoài cũng nhét lại để tiếp tục đánh giặc!" 

A Tắc vừa thút thít vừa nói: 

"Tiểu Ngũ, miệng nàng còn cứng hơn cả lưỡi kiếm của nàng!" 

Cuối cùng, vào lúc nguy cấp nhất, Tam ca và Tứ ca của ta mang quân đến cứu viện, mới cứu được hai mạng nhỏ bé của chúng ta. 

29 

Lần đó chúng ta thoát c.h.ế. t trong gang tấc, ngoại tổ phụ nổi trận lôi đình. Cũng từ đó, ta mới biết thân phận thật sự của A Tắc. 

Nghĩ lại lúc ấy, ta không khỏi rùng mình sợ hãi! 

A Tắc cũng biết được ta không phải cháu trai của Vị Mãnh Tướng Quân, mà là cháu gái ngoại của ông. 

Triệu Ngọc Hoa vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe, như một bức tượng không nhúc nhích. 

Đến khi ta nói đến đây, hắn mới khàn khàn mở miệng: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!