A Tắc cúi đầu, khẽ nói:
"Chỉ cần nàng sống tốt, ta yên tâm rồi."
Ta khẽ thở dài, không để hắn nghe thấy.
Hôm đó, chúng ta cưỡi ngựa trên đồng cỏ rất lâu, giống như những ngày xưa cũ.
Đến khi con ngựa của ta tỏ vẻ mệt mỏi, ta mới đưa nó về uống nước và ăn cỏ.
Trước khi rời đi, A Tắc nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Ngũ, sau này nếu ta muốn gặp nàng, có thể đến đây được không?"
Ta thẳng thắn trả lời:
"Trang trại ngựa mở cửa làm ăn, huynh tất nhiên có thể đến. Nhưng mong rằng, hãy giống như hôm nay, cải trang mà tới."
A Tắc nở một nụ cười chân thành:
"Tiểu Ngũ, hôm nay ta thật sự rất vui."
Trên đường về, lòng ta không khỏi xao động.
Nhớ lại những ngày tháng tự do, vui vẻ ở Gia Dục Quan, ta bỗng nhiên muốn khóc.
Bởi vì ta biết, thời gian đã trôi qua không thể quay lại.
Những ngày tháng như thế sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Về đến phủ, ta thấy Triệu Ngọc Hoa với khuôn mặt âm trầm đang chờ trong phòng, như thể ai đó nợ hắn mười vạn lượng bạc.
Có chuyện gì không?
Ta uể oải hỏi.
Triệu Ngọc Hoa từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt ta, nói:
"Hôm nay nàng ở cùng với ai?"
24
Giọng điệu của Triệu Ngọc Hoa như thể đang hỏi tội, khiến ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta lặng lẽ nhìn hắn một lúc, rồi nói:
"Ta ở cùng với ai, liên quan gì đến chàng?"
Trán Triệu Ngọc Hoa nổi gân xanh, giận dữ nói:
"Hôm nay ta cố ý đi đường vòng để đón nàng, lại thấy nàng ở cùng một nam nhân trẻ tuổi, không chút dè dặt! Việt Vô Cữu, nàng là thê tử của ta, nhưng chưa bao giờ nàng cười với ta như vậy!"
Hóa ra hắn đã thấy ta và A Tắc.
Nếu hắn nhìn thấy dung mạo của A Tắc, e rằng phản ứng sẽ không chỉ dừng lại ở đây.
Ta khinh thường cơn giận của hắn, lãnh đạm nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!