Chuyện ta xử lý Trích nhũ mẫu không phải là bí mật, chỉ có thể giấu được những đứa trẻ như Yên Nhi và Hựu ca nhi, nhưng không thể giấu được những người khác trong Bá phủ.
Trong mắt Thái phu nhân và Lý thị, chỗ dựa của ta chẳng qua là Việt gia. Nhưng việc ta không nể mặt đuổi kẻ hầu cận của tỷ tỷ ta đi, họ nghĩ mẫu gia ắt sẽ có ý kiến với ta.
Thế nhưng, mẫu thân ta không những không trách cứ, mà khi nhìn thấy sự thay đổi của hai đứa trẻ, bà đã xúc động ôm ta khóc lớn một trận.
Sau đó, bà hào phóng chi một số tiền lớn, tặng ta một trang trại ngựa ở ngoại ô Kinh thành.
Mẫu thân ta muốn cảm tạ, cũng như khẳng định những gì ta đã làm.
Những kẻ trong Bá phủ chờ xem ta bị chê cười cuối cùng cũng đành câm nín.
Ta cũng cảm thấy thật xúc động, tuy mẫu thân không nuôi ta, nhưng bà lại hiểu ta rất rõ.
Trước kia, trong lòng ta còn nặng gánh, sống ở Bá phủ không cảm thấy khó chịu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng từ khi những vấn đề của bọn trẻ được giải quyết, ta càng cảm thấy cuộc sống ở đây thật khó khăn.
Mười năm…
Một đời người, có bao nhiêu cái mười năm?
Ta nhớ gió Gia Dục Quan, nhớ cát Gia Dục Quan, nhớ chính mình khi xưa cưỡi ngựa tung hoành.
Ta quen sống tự do, thật sự không chịu nổi sự gò bó.
Mẫu thân mua cho ta trang trại ngựa này, quả thực như trúng vào tâm ý của ta.
Nhìn khu đất rộng rãi bằng phẳng, lòng ta bỗng tràn đầy phấn khởi.
Những con ngựa ta mang về từ Gia Dục Quan lâu ngày không vận động đã béo phì.
Ta cưỡi ngựa chạy suốt một ngày, không những không thấy mệt mà còn vô cùng phấn chấn.
Đây mới là cuộc sống đáng sống!
Những ngày sau đó, ta thường xuyên ở trang trại ngựa, thỉnh thoảng còn dẫn Yên Nhi và Hựu ca nhi theo, để người chuẩn bị hai con ngựa nhỏ cho bọn trẻ cưỡi chơi.
Theo lý mà nói, thân phận Thế tử phu nhân của ta không nên ra ngoài mỗi ngày.
Nhưng Thái phu nhân không quản việc, Lý thị cũng không dám gây khó dễ với ta, ta chỉ cần nói là ra ngoài để quản lý trang trại, chẳng ai dám nói gì.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Ngọc Hoa cũng thay đổi rất nhiều.
Hắn đã hiểu rằng ta không mấy để tâm đến hắn, nhưng dường như hắn đã quen với cách chung sống giữa chúng ta.
Hắn đến chính phòng ngày càng nhiều, thậm chí đôi khi còn ngầm tỏ ý muốn ở lại.
…
22
Đối với Triệu Ngọc Hoa, ta gần như lời khó nghe nào cũng đã nói, thật không hiểu vì sao hắn vẫn có thể sinh ra hứng thú với ta.
Nhưng từ chối hắn quá nhiều lần, ta lo sẽ ảnh hưởng đến hai đứa trẻ.
Nói cho cùng, Triệu Ngọc Hoa là cha ruột của chúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!