Cái miệng của Viên Xuân Thiên, tôi thật lòng muốn chẻ xuống nghiên cứu xem rốt cuộc là cấu tạo thế nào, tại sao có thể mặt mày bình thản nói những lời làm da thịt ngứa ngáy này.
Miệng như bôi mỡ.
Trẻ măng đã bắt đầu miệng dẻo quẹo rồi.
Thực sự là hơi chẳng ra sao.
Tôi nói:
"Cảnh cáo em, buông anh ra, nếu không sẽ đánh em đó."
Em buông tôi ra thật.
Nhưng tôi đoán là em chẳng sợ bị tôi đánh chút nào, bởi vì sau khi em không ôm tôi nữa, em vẫn dính sát lấy tôi, gác cằm lên vai tôi.
Không quẳng đi được, cứ như kẹo cao su.
Lúc nấu mì cho em tôi nói:
"Em cứ dính người đi, hôm nào anh thực sự chán em rồi, sẽ mua ít bả chuột về, hạ độc giết em."
Em bật cười đằng sau tôi, không nói gì, không biết là cười cái gì nữa.
Viên Xuân Thiên quả thật đói rồi, lúc ăn mì ăn như chết đói vậy.
Tôi hỏi em:
"Ngày đầu đi làm, cảm giác thế nào?"
Trong miệng em nhét đầy ứ, để trả lời câu hỏi của tôi, em nuốt mạnh, trông như sắp nghẹn chết vậy.
Tôi vội vàng rót cốc nước cho em: Em từ từ thôi.
Em uống nước, chưa chết được.
Em nói: Vui.
Tôi bật cười:
"Em ấy, đi làm mà thấy vui."
Em cười khì khì, sau đó lại im lặng ăn cơm.
Tôi sợ em lại nghẹn, không dám hỏi tiếp, tới tận khi em ăn xong rồi, tự đi rửa bát, tôi mới hỏi:
"Đồng nghiệp thế nào? Không ai bắt nạt em chứ?"
Em lắc đầu: Rất tốt.
Kết bạn nào chưa?
Em lại lắc đầu.
Tôi thấy cũng đúng, chắc em không phải là kiểu người kết bạn.
"Không kết bạn ở chỗ làm cũng được," Tôi nói,
"Nhưng vẫn cần hoà đồng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!