Lá cây ven đường ở Nam Thành đã sắp rụng hết, những chiếc lá vàng úa treo trên cành, chực chờ rơi xuống trong tiết trời se lạnh.
Lộc Lộ rửa tay xong trong khoảng sân nhỏ của khu vệ sinh, ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ tràn ngập trong tầm mắt cô.
Cô rút một tờ giấy ăn, lau khô đôi tay vừa mới rửa.
Thế nhưng, bước chân lại vô thức đi đến bên cửa sổ, cô đứng lại, ngây người nhìn ra ngoài một lúc rồi mới chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa đẩy cửa ra, cô đã thấy Trần Nhiệm Viễn đang ngồi đối diện bác sĩ, hai người đang khẽ giọng trao đổi điều gì đó.
Vẻ mặt anh hơi căng thẳng, những đốt ngón tay khẽ gõ nhịp nhàng trên mặt bàn.
Nghe thấy tiếng động, anh lập tức quay đầu lại, khi trông thấy cô thì cảm xúc trên mặt mới giãn ra, anh vẫy tay với cô "Tiểu Lộ, đi thôi, chúng ta về."
Cô bước mấy bước đến bên cạnh anh.
Anh ôm lấy eo cô, bảo cô nói tạm biệt với bác sĩ. Cô ngoan ngoãn tạm biệt bác sĩ.
Nữ bác sĩ dịu dàng cũng mỉm cười, vẫy tay với cô "Tạm biệt nhé, Tiểu Lộ. Tình trạng của cô đã tốt hơn nhiều rồi, sau này không cần mỗi tuần đến một lần nữa, tôi cũng đã trao đổi với anh Trần rồi, khi nào cô cảm thấy không ổn thì hãy đến."
Lộc Lộ cụp mắt xuống, đáp một tiếng "Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ Lý."
"Không có gì." Bác sĩ Lý lúc cười lên rất dịu dàng, đôi mắt tràn đầy tình yêu thương ấy luôn khiến Lộc Lộ nhớ đến mẹ của mình.
Cách đây một thời gian, Lộc Lộ đã chủ động đề nghị với Trần Nhiệm Viễn rằng cô muốn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Trần Nhiệm Viễn không nói một lời, tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng quốc tế để cô lựa chọn.
Cô đều từ chối hết, thay vào đó, cô chọn bác sĩ Lý tại một bệnh viện hạng A gần nhà.
Lý do cô chọn bác sĩ Lý, chẳng qua cũng chỉ vì đôi mắt ấy.
Giống mẹ, và cũng giống anh trai.
Trần Nhiệm Viễn biết được suy nghĩ của cô, không nhịn được mà trêu chọc, lát nữa anh đi tìm bác sĩ phẫu thuật một phen, cũng muốn có một đôi mắt như vậy.
Lộc Lộ ngăn anh lại, thế thì không được đâu, em cũng thích đôi mắt này của anh rồi.
"Những chỗ khác em không thích sao?" Anh cắn nhẹ vào tai cô, hỏi thầm bên tai cô như chốn không người: "Không thích tay anh sao? Dù gì thì, nó đã khiến Tiểu Lộ phải xin tha vào tối hôm qua đấy…"
Lời còn chưa nói hết đã bị Lộc Lộ đang đỏ mặt vội vàng bịt miệng lại.
Dạo gần đây, cái miệng của Trần Nhiệm Viễn ngày càng không thể ngăn lại được.
Với vẻ mặt thanh tâm quả dục mà lại nói ra những lời khiến cô đỏ mặt tía tai.
Mặc dù những lời này nói ra cũng khá bình thường, nhưng cứ hễ từ miệng Trần Nhiệm Viễn nói ra thì lại có cảm giác gì đó là lạ.
Dù sao thì trước đây anh…
Đâu có phải dáng vẻ này.
Chỉ là, Lộc Lộ đâu có biết, Trần Nhiệm Viễn đã "ăn chay" bao lâu mới được ăn thịt, trước đây không nói là vì cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, sợ sẽ thật sự dọa cô sợ.
Bây giờ, cô cũng đã có thể nghe hiểu, biết rõ cô sẽ ngại ngùng, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lộc Lộ cũng có thể cảm nhận được, Trần Nhiệm Viễn trong chuyện chăn gối có nhiều chiêu trò hơn trước.
Anh bày ra đủ loại tư thế, cô nước mắt lưng tròng không thể chống đỡ, lại khiến cô thường xuyên bị giày vò đến mức đánh vào vai anh cũng không thể ngăn cản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!