Trăng sáng treo cao.
Sau cơn gió lạnh thứ hai của đêm thu ở Nhật Bản thổi qua, Lộc Lộ bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Ý thức ngay lập tức minh mẫn trong bóng tối, cũng như có linh cảm, cô mở mắt trong bóng đêm, không cần quay người lại nhìn, cô cũng biết—— A Viễn không có ở bên cạnh.
Không kịp đào sâu vào câu chuyện quấn lấy cô trong mơ, cô bật chiếc đèn ngủ cổ điển bằng gỗ óc chó ở đầu giường, mang dép lê rồi từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Trong phòng khách rộng lớn của phòng tổng thống, Trần Nhiệm Viễn khoác một chiếc áo choàng ngủ màu đen ngồi trên ghế sofa.
Trước khi cô mở cửa, cả người anh ngả ra sau ghế, đang nhả từng vòng khói về phía chiếc đèn chùm pha lê, yết hầu theo nhịp thở mà trồi lên sụt xuống một cách rõ rệt.
Mọi thứ trống rỗng và cô đơn, giống như một thiên thần sa ngã, trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà tiếng đẩy cửa của cô lại làm kinh động đến thiên thần bóng tối, anh lập tức ngồi thẳng người, sau khi nhìn thấy cô, liền dập tắt điếu thuốc vào cái gạt tàn trên bàn trà đã đầy ắp đầu thuốc.
Anh đứng dậy dùng tay phe phẩy mùi khói trên người, rồi mới bước tới.
"Tiểu Lộ, sao lại đột nhiên tỉnh giấc rồi?" Anh ôm lấy cô, nụ hôn tự nhiên rơi xuống mái tóc cô "Lạnh không?"
Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu "Không lạnh."
"Đi thôi, anh ngủ tiếp với em một lát." Anh cười cười.
Nắm lấy tay cô, lại định đi vào phòng ngủ, Lộc Lộ thất thần một giây trong nụ cười nhạt của anh, dáng vẻ dịu dàng của anh và dáng vẻ lúc nãy có sự tương phản mạnh mẽ.
Trên đường được anh dắt tay về phòng, cô nảy sinh chút suy nghĩ, dùng một chút sức lực siết nhẹ tay anh.
Anh nhướng mày, nghiêng đầu cười cưng chiều nhìn cô một cái, chỉ coi như cô đang nghịch ngợm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gối lên cánh tay anh, nhắm mắt lại rồi nghe thấy anh tắt công tắc đèn ngủ.
Xung quanh lại chìm vào màn đêm.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, bàn tay lưu luyến và sống lưng quấn quýt, hòa cùng nhịp thở của anh.
Lộc Lộ lại rúc lại gần anh hơn, cuộn mình trên lồng ngực anh.
Tiếng tim đập của anh trầm ổn mạnh mẽ, Lộc Lộ thầm đếm trong lòng.
"A Viễn." Cô gọi một tiếng.
"Ừ, anh đây." Anh đáp lại rất nhanh.
Lộc Lộ nghe được, trong vài giây cô gọi anh, tim anh đã ngừng đập một giây.
Cô cảm thấy khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi này đang lấp đầy cõi lòng, cô không khỏi bật cười.
Dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.
Tay anh luồn vào giữa những sợi tóc của cô, trầm giọng gọi cô "Tiểu Lộ."
"Ừm, em cũng ở đây."
Anh dùng ngón tay chải tóc cô "Trần Từ lại nhập viện rồi."
Lộc Lộ có thể nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của anh.
"Quách Hạo gọi điện thoại tới, nói… không xong rồi, muốn anh trở về. Lần trước, về Nam Thành cũng vậy, đã vào ICU một lần rồi. Ông ấy đến tuổi rồi, cơ thể hình như không ổn nữa." Giọng A Viễn ngày càng trầm thấp "Cứ như là chuyện trong một khoảnh khắc. Trước đây cũng coi như là một ông già rất có sức lực, lần trước ở bệnh viện nhìn thấy ông ấy, người đã gầy như que củi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!