Quý Bắc còn chưa nói hết lời, đã bị Trần Nhiệm Viễn nhét ly vào miệng chặn lại.
Trần Nhiệm Viễn không chút do dự cầm chai rượu trên bàn rót vào miệng Quý Bắc.
"Khụ khụ…" Chất lỏng lạnh buốt chảy vào cổ họng, Quý Bắc ho sặc sụa mấy tiếng.
"A Viễn, cậu làm gì thế?" Trong lời nói không có sự trách móc, chỉ có thắc mắc.
Dù là bạn nối khố cùng lớn lên trong giới, nhưng Trần Nhiệm Viễn vẫn luôn là sự tồn tại trung tâm nhất.
Trần Nhiệm Viễn ngước mắt lên, ánh mắt nhìn Quý Bắc mang theo vẻ hung tợn.
Quý Bắc sững người, anh ta biết, Trần Nhiệm Viễn nổi giận rồi.
Trần Nhiệm Viễn nhàn nhạt nói: "Nói chuyện sạch sẽ một chút."
Đây không phải lần đầu tiên Quý Bắc nói những lời tương tự trước mặt Trần Nhiệm Viễn, nhưng quả thực là lần đầu tiên bị cảnh cáo.
Anh ta lòng còn sợ hãi mà nuốt nước bọt, lắp bắp: "Ồ… được…"
Anh ta cầm khăn giấy lau vệt rượu vừa tràn ra bên mép, ánh mắt chỉ dám liếc nhẹ cô gái thuần khiết kia một cái, rồi nhanh chóng thu về, lại lo lắng nhìn sang Trần Nhiệm Viễn.
Trần Nhiệm Viễn trước nay không bao giờ bảo vệ phụ nữ, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không.
Ngoại trừ, cô gái vừa rồi.
Cô ấy và A Viễn quen nhau sao?
Khi A Mật trả lại điện thoại cho Lộc Lộ, cô ấy nói nhỏ một câu "Cảm ơn nhé, bảo bối", vẻ mặt vẫn giữ nụ cười không nhanh không chậm, không nhìn ra nửa phần áy náy.
Một cú xoay người phóng khoáng, cô ấy tiếp tục quay về với bàn tiệc và trò chơi trên bàn mạt chược.
Lộc Lộ nhận lại điện thoại, khẽ thở dài một hơi.
Mãi cho đến vừa rồi cô mới có chút hối hận vì hôm nay đã đồng ý với A Mật, ngoài lời nài nỉ của A Mật, cô còn mang theo chút tò mò trong lòng, cứ thế ngơ ngác đi theo.
Đến khi thực sự ngồi xuống, nhìn những người đàn ông, những người phụ nữ mặt mày ửng hồng vì men tình, la hét ầm ĩ này một lúc lâu, nhất thời cô lại có chút không biết phải làm sao.
Cô không thích nơi này cho lắm, hoặc là cô vẫn chưa quen với nơi này.
A Mật không có cô vẫn có thể chơi rất vui.
Trần Nhiệm Viễn dường như cũng đang trò chuyện rất vui vẻ với bạn bè.
(Tiếng lòng của tác giả: Anh gọi việc chuốc rượu là trò chuyện vui vẻ đấy à?)
"Này, thấy em ngồi một mình lâu rồi, uống một ly không?"
Một người đàn ông cầm hai ly rượu, ngồi xuống ngay cạnh Lộc Lộ. Hắn ta dựa vào rất gần Lộc Lộ, đưa một ly rượu có đá viên đến trước mặt cô.
Xung quanh rất tối, Lộc Lộ có chút hoảng sợ, cô không dám nghiêng đầu, cũng không nhìn rõ bộ dạng của người đàn ông, chỉ lờ mờ thấy đó là một người đàn ông hơi mập.
Giọng nói lộ ra vẻ lấy lòng.
Màn làm quen ở quán bar, cô đã từng xem trong tiểu thuyết và phim truyền hình.
Đối với người không có hứng thú thì nên từ chối, cô nhỏ giọng nói: "Không cần đâu ạ, cảm ơn."
"Không sao đâu, chỉ đơn giản uống một ly thôi. Tôi không phải người xấu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!