Chương 7: Một con mãnh thú nhỏ đang hung hăng va vào tim anh

"Vậy em chơi vui vẻ nhé, anh đi ngủ đây."

Anh trai cô đã ngáp một cái thật dài, đồng hồ sinh học thúc giục anh ngắn gọn dặn dò những lời cuối cùng.

Lộc Lộ "dạ" một tiếng, một tay cầm điện thoại, tay kia giơ lên, ngón trỏ và ngón giữa thon dài dựng thẳng, làm thành hình một người tí hon, bước đi trên lan can cầu thang bằng đồng.

Từng bước, từng bước, đầy lơ đãng.

Trần Nhiệm Viễn cách Lộc Lộ ba bậc thang, anh đi theo người tí hon của cô gái nhỏ cùng xuống lầu.

Bề ngoài ra vẻ thong dong dạo bước, nhưng đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc kia chỉ chăm chú nhìn vào bóng lưng của cô gái phía trước, không biết đang có tâm sự gì.

Cầu thang mới đi được một nửa, anh trai đã cúp máy.

Lộc Lộ dẹp đi ý định ra ngoài gọi điện, chuẩn bị quay lại tìm A Mật.

Vừa xoay người, cô liền nhìn thấy một đôi chân thon dài, nhìn lên trên nữa, lại thấy Trần Nhiệm Viễn.

Đối với Lộc Lộ, Trần Nhiệm Viễn là một người đặc biệt.

Cô thừa nhận lần đầu gặp anh, nội tâm cô đã có rung động, nhưng trong những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ ấy, đó chỉ là một sự cố nhỏ, không đủ để Lộc Lộ lúc nào cũng để trong lòng.

Nếu sau này có nhắc lại, cũng chỉ là một người đàn ông có ngoại hình rất hợp gu của cô.

Đơn giản, phóng khoáng, không có câu chuyện và cũng không có diễn biến tiếp theo.

Giống như lần gặp lại vào lúc này, cô vẫn có thể bình tĩnh như nước mà nói, lại tình cờ gặp được người đàn ông đó.

"Thật trùng hợp, Trần Nhiệm Viễn."

Lần này Lộc Lộ lên tiếng trước, cô hơi ngẩng đầu, mỉm cười với anh.

Gương mặt trắng nõn thuần khiết ngẩng lên, lúm đồng tiền nông hiện trên má, đi cùng nốt ruồi lệ dưới mắt, tất cả những điều này hòa quyện một cách kỳ diệu và sống động, lần này cô không phải là con bướm nhảy múa dưới ánh nến, mà là một con hươu sao ngỗ ngược.

Như thể đang chờ đợi để bị săn bắt.

Trần Nhiệm Viễn nhàn nhạt nói, "Ừm, thật trùng hợp, Lộc Lộ."

Sự xa lạ giữa họ được phản ánh qua cuộc đối thoại nghèo nàn này.

Lộc Lộ giữ đúng phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp giữa người với người: "Em và bạn đến đây chơi, còn anh?"

"Giống em." Trần Nhiệm Viễn bước xuống lầu, đi đến bậc thang ngang hàng với cô.

"Anh ở phòng nào? Cũng là 888 sao?"

Lộc Lộ vừa rồi đã để ý thấy trên tầng ba dường như chỉ có một phòng đó.

"Ừm, phải."

Anh nhướng mày, nhưng không ngạc nhiên, chỉ tìm một cái cớ: "Ra ngoài hút điếu thuốc."

"Em cũng ở 888!" Dù đã đoán trước, nhưng khi anh thực sự thừa nhận, Lộc Lộ vẫn có chút vui mừng của việc gặp người quen "Lát nữa cùng chơi nhé!"

Trần Nhiệm Viễn nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong phòng lúc nãy, nhíu mày, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Em hay đến đây à?"

Lộc Lộ lắc đầu "Lần đầu tiên."

Trái tim đang căng thẳng dường như có chút thả lỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!