Chương 48: To như vậy, sáng như vậy

Sơn Phong cách Tinh Thần cũng không xa, chỉ mất hơn mười phút lái xe.

Trên đường đi, Lộc Lộ và Châu Mộ Tranh hiếm khi im lặng.

Thường ngày khi ở bên nhau, Châu Mộ Tranh là người nói nhiều hơn. Anh ta thường nói về một số nội dung công việc, hoặc chia sẻ với cô vài câu chuyện phiếm nghe được ở đâu đó.

Lúc này, anh ta chỉ im lặng lái xe.

Trong lúc chờ đèn đỏ, ánh mắt anh ta cũng rơi xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của Lộc Lộ.

Dù đã cố ý che giấu, nhưng vẫn sẽ bị phát hiện.

Lúc các đồng nghiệp kinh ngạc vây xem, cô chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh nói "Hàng giả, hàng giả thôi, mua đeo chơi ấy mà."

"Tiểu Lộ, mua đeo chơi mà lại đeo ở ngón áp út à, có phải bạn trai tặng không?"

Bản tính hóng chuyện của đồng nghiệp là bẩm sinh, huống chi trong giới này ai cũng là người tinh khôn, vài ba câu làm sao có thể đuổi họ đi được.

"Coi như là bạn trai đi, anh ấy không yên tâm về những người tôi tiếp xúc trong giới, nên tặng một chiếc giả, tự anh ấy tìm chút cảm giác an toàn thôi."

Chuyện mua nhẫn giả vờ có người yêu để chống bị làm phiền cũng đã có tiền lệ. Trong giới này, ai thật sự độc thân, ai thật sự có đối tượng, hoặc có mấy đối tượng, tất cả đều là một ẩn số.

Vì vậy, Lộc Lộ không cần quan tâm có bao nhiêu người tin lời mình nói, chỉ cần giải thích rõ ràng, là vẫn còn đường lui.

Huống chi, buổi chiều thật sự có người hỏi cô link mua "chiếc nhẫn giả".

Người đó nói màu sắc trông rất đẹp, lấp lánh, giống như kim cương thật vậy.

Lộc Lộ cười giả lả cho qua, để tôi về hỏi lại đã.

Xe dừng hẳn, Lộc Lộ xuống xe trước, cơn gió hơi se lạnh thổi qua, từ phía sau trông bộ quần áo của cô có vẻ hơi mỏng manh.

Châu Mộ Tranh cởi áo khoác trên người ra, đi đến bên cạnh cô, chủ động hỏi "Lạnh không?"

Lộc Lộ cười, "Không sao đâu, lát nữa vào trong ngay mà."

"Ừm, được." Bàn tay đang định đưa áo khoác ra lặng lẽ thu về.

"Lát nữa muốn ăn gì?" Anh ta hỏi.

Lộc Lộ không chút do dự "Gì cũng được."

Hai người kề vai đi qua bãi đỗ xe, lúc đi ngang qua một chiếc Maybach, Lộc Lộ liếc nhìn thêm một cái chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng cũng không để tâm nhiều.

Châu Mộ Tranh quen biết với chủ quán ở đây, đã đặt trước một phòng bao nhỏ.

Một đĩa bạch tuộc mù tạt và rong biển xanh, sau khi khai vị đơn giản, Châu Mộ Tranh lại gọi thêm một số món khác, Lộc Lộ cầm đũa, chỉ đóng văn trò là người ngồi ăn cùng mà thôi.

Châu Mộ Tranh thường ngày nói chuyện thao thao bất tuyệt, hôm nay lại hiếm khi im lặng. Lộc Lộ nhận ra anh ta có chút lơ đãng, cô nếm một miếng lươn mềm mại, chủ động hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao? Có gì cần em giúp thì cứ nói thẳng."

Đối với Lộc Lộ, Châu Mộ Tranh vừa là thầy vừa là bạn, so với những mối quan hệ giả tạo nơi công sở, vài lần quan tâm chân thành giữa cô và Châu Mộ Tranh trở nên vô cùng quý giá.

Anh ta là một người lãnh đạo tốt, cũng là một người bạn tốt.

Mà ánh mắt của Châu Mộ Tranh lại rơi xuống chiếc nhẫn trên tay Lộc Lộ.

Anh ta đang nghĩ, thời điểm nào mới là tốt nhất?

Châu Mộ Tranh vừa rồi lại nhớ đến những lời Tạ Mộc Xuyên từng nói với mình, nhạy bén như Tạ Mộc Xuyên, lúc đó có thể đã đoán ra điều gì đó, nên mới giục Châu Mộ Tranh tỏ tình. Lúc đó anh ta nghĩ, cứ đợi thêm, đợi Lộc Lộ khỏe lại. Giống như trước khi anh ta ra nước ngoài, anh ta cũng nghĩ, cứ đợi thêm, đợi anh ta xử lý xong mọi việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!