Chương 45: Lát nữa gặp. Rốt cuộc Lộc Lộ đã nói bao nhiêu lần “lát nữa gặp” với người đàn ông đó.

Tay Lộc Lộ cầm ly sữa không kiềm được mà run lên một cái.

Phản ứng đầu tiên của cô là nghe nhầm, cô khẽ cau mày, không thể tin được mà nhìn về phía Trần Nhiệm Viễn.

Anh cũng ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, ánh mắt cúi xuống nhìn cô.

Trong ánh mắt, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Có lẽ là đang xin lỗi, vì hành vi đêm qua.

Phía sau bàn ăn là cửa sổ, Trần Nhiệm Viễn ngồi ngược sáng, yên tĩnh ngồi cùng một không gian với cô.

Tiếng dao nĩa va vào đĩa ăn rất nhỏ, ly sữa được đặt trên bàn ăn bằng gỗ, Lộc Lộ chậm rãi mở môi, mang theo chút mỉa mai nhàn nhạt "Sợ tôi báo cảnh sát à?"

Lời xin lỗi của Trần Nhiệm Viễn, Lộc Lộ không có cảm giác gì thực chất, mặc dù trước đây anh chưa từng nói với cô những lời như vậy.

Chỉ là, khi anh thật sự nói ra câu đó, Lộc Lộ có chút muộn màng nhận ra đây là một chuyện hết sức bình thường, dù anh là Trần Nhiệm Viễn.

Trần Nhiệm Viễn đối với câu hỏi của Lộc Lộ cũng chỉ nhướng mày, không trả lời, lại cúi đầu dùng một tay chạm vào màn hình gõ chữ.

Ánh mắt Lộc Lộ vượt qua anh, ngây người nhìn ra rèm cửa đang hé mở.

Lúc này, Lộc Lộ mới mơ hồ hiểu ra, tại sao cô chỉ kinh ngạc mà không hề có chút rung động nào.

Bởi vì, lời xin lỗi của Trần Nhiệm Viễn là dựa trên hành vi của anh, chứ không phải dựa trên sự đau lòng hay thương tiếc dành cho cô.

Sự đạo đức giả trên bề mặt này, khiến Lộc Lộ tìm lại được một chút cảm giác chân thực.

Phần sữa còn lại, Lộc Lộ không uống thêm một ngụm nào nữa.

Cho đến khi Lộc Lộ về phòng thu dọn chuẩn bị đi làm, Trần Nhiệm Viễn vẫn ngồi ở bàn ăn không nhúc nhích.

Thông tin đặt hẹn bệnh viện của Quách Hạo trong điện thoại rất nhanh đã được gửi tới.

Vừa rồi anh vẫn đang liên lạc với Quách Hạo để xử lý, thậm chí còn thêm một bác sĩ mới vào để hỏi lại một lần nữa.

Có để lại sẹo không? Có nguy hiểm không? Ăn uống có cần kiêng khem gì không?

Những gì có thể nghĩ tới, những vấn đề cô sẽ để tâm, anh đều suy nghĩ rất kỹ.

Đến khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ ngồi đã trống, ánh mắt Trần Nhiệm Viễn rơi xuống nửa ly sữa còn lại của Lộc Lộ.

Những hành vi dưới sự k*ch th*ch của cồn, anh cảm nhận được rõ ràng đến thế.

Sự mềm mại trên môi cô, cảm giác ấm áp trên da cô.

Cuối cùng đều là nguồn gốc của mọi sự nóng nảy trong đêm đen thăm thẳm.

Chống cự và chìm đắm, căm hận và ghen tuông, quá nhiều cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Anh cảm thấy mình nên chán ghét Lộc Lộ, chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó, lời nói ra, hành động làm ra, anh lại không thể khống chế. Ở lối ra của con đường, anh biết tất cả những gì mình làm không phải là giải pháp tối ưu, thế nhưng, anh đã lựa chọn như vậy.

Liên quan đến Lộc Lộ, có rất nhiều chuyện không thể nghĩ kỹ, bởi vì sau khi nghĩ kỹ, Trần Nhiệm Viễn sẽ sợ hãi.

Anh sợ, rất nhiều chuyện đã vượt quá dự tính của anh, ví dụ như tình cảm dành cho Lộc Lộ.

Lúc Lộc Lộ thu dọn xong chuẩn bị đi làm, phát hiện Trần Nhiệm Viễn đã dựa ở huyền quan, vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn thấy Lộc Lộ, anh mới đi trước một bước mở cửa ra ngoài đợi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!