Chương 40: Mà thật vừa vặn, bọn họ đang sóng vai dừng ở trước ngọn đèn đỏ này

Lúc bảy giờ, khi Lộc Lộ mở rèm cửa phòng khách, cô đã để ý đến chiếc Porsche đang đỗ dưới lầu.

Khu chung cư cô ở hiếm khi xuất hiện một chiếc xe sang như vậy.

Thân xe màu đen ẩn mình dưới bầu trời còn chưa sáng tỏ của Nam Thành, những đường nét mượt mà của xe trải dài trong buổi sáng mờ sương.

Lộc Lộ nhìn thêm vài lần, lờ mờ cảm thấy có người ngồi trong xe, nhưng cũng không tiện thò đầu ra ngoài cửa sổ để tìm hiểu thực hư.

Cô ngáp một cái thật dài, rồi bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Tám giờ rưỡi, Lộc Lộ đã thu dọn xong xuôi.

Sau khi kiểm tra lại một lần nữa xem đã mang đủ đồ chưa, Lộc Lộ mới thong thả đi xuống lầu, định bụng ra cổng khu chung cư mua bữa sáng, tiện thể đợi Trần Nhiệm Viễn.

Khi đi xuống lầu, lúc đi ngang qua chiếc Porsche đó, cô vừa đi đến vị trí cách thân xe chưa đầy một mét thì cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống.

Lộc Lộ bất giác nhận ra mình không nhìn nhầm, trong xe thật sự có người.

Chỉ là khi cửa sổ xe vừa hạ xuống được một nửa, Lộc Lộ đã dừng bước.

Người trong xe không phải ai khác, mà là Trần Nhiệm Viễn.

Hai người nhìn nhau một cái, Lộc Lộ còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn kinh ngạc rằng chiếc xe này là của Trần Nhiệm Viễn, thì đã nghe anh gọi cô: "Lộc Lộ."

Giọng nói khàn khàn xuyên qua ánh nắng ban mai, bình thản nhưng mang theo sự dò xét thông thường.

Ánh mắt họ giao nhau.

Cô mặc chiếc áo hoodie màu trắng phối với quần jean bó sát, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Mái tóc mềm mượt rũ xuống, vài sợi tóc lại bị cơn gió không biết từ đâu thổi bay nhẹ, đuôi tóc lướt qua nốt ruồi lệ dưới mắt, cô đưa tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.

"Lên xe đi." Anh thu lại ánh mắt.

Lộc Lộ có phần chậm chạp, lặng lẽ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, ngay cả dây an toàn cũng tự mình nhanh chóng cài lại.

Cô có chút căng thẳng, tay nắm chặt dây an toàn, nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía trước.

Trần Nhiệm Viễn một tay cầm vô lăng "Ăn sáng chưa?"

Lúc này Lộc Lộ mới để ý đến giọng nói hơi khàn của anh.

Anh… đã đến từ lúc nào? Tại sao không gọi điện cho cô? Lộc Lộ thầm nghi ngờ, nhưng không hỏi ra miệng.

Cô nghiêng đầu, trong đường nét khuôn mặt tuấn tú rõ ràng, cô mới thấy quầng thâm dưới mắt anh.

Đôi mi mắt đẹp đẽ của anh khép mở, ánh mắt chuyển sang người cô.

Nhìn kỹ hơn, cô lại thấy những tơ máu trong mắt anh.

Đôi mắt chớp chớp một lần nữa đánh thẳng vào lồng ngực anh, yết hầu anh khẽ động, cất giọng hỏi khẽ "Ăn sáng chưa?"

Câu hỏi vừa rồi vẫn chưa có câu trả lời.

Cô vội vàng quay thẳng đầu lại, mới đáp "Chưa… vẫn chưa ăn."

"Giấy tờ mang đủ cả chưa?"

"Rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!