Chương 37: Lộc Lộ, giữa tôi và em, không có chuyện cả hai đều vui vẻ

Sư tử đực khi đi săn, sẽ trải qua một thời gian dài ẩn nấp, sau đó trong lúc không để ý sẽ cắn đứt cổ con mồi, rồi dùng móng vuốt và răng nhọn của mình để kết liễu con mồi.

Nhưng đó là một con sư tử đói.

Người như Trần Nhiệm Viễn, hẳn là một con sư tử đã no bụng, dù thấy con mồi ở bên cạnh cũng sẽ không ra tay.

Huống hồ, Lộc Lộ chưa chắc đã được coi là một con mồi đủ tiêu chuẩn.

Nhưng nếu thật sự có một khả năng nào đó để giải thích cho lời nói của anh.

Lộc Lộ chỉ nghĩ đến một khả năng … đó là khoảnh khắc ấy Trần Nhiệm Viễn đã điên rồi.

Cho dù đôi mắt của Trần Nhiệm Viễn có nhìn cô sâu thẳm đến đâu.

Cho dù cái giọng điệu không cho phép từ chối kia không hề giống một trò đùa.

Thế nhưng, những lời anh nói ra lại hoang đường đến mức Lộc Lộ thậm chí cảm thấy tiếng nhạc lọt vào tai cũng đã trở nên méo mó, khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu tất cả có phải là một giấc mơ, một giấc mơ mà cô lại bị Trần Nhiệm Viễn chi phối.

"Trần….." Lời đến bên miệng, Lộc Lộ lại suy nghĩ một chút, điều chỉnh lại nụ cười trên mặt rồi mới mở lời "Trần tổng, anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý với vụ làm ăn này."

"Tôi không nghĩ, mà là tôi muốn, em có thể đáp ứng được."

Trần Nhiệm Viễn nhíu mày, ánh mắt nhìn cô lại sâu thêm vài phần, cũng dừng ngón tay đang gõ trên bàn lại, anh lên tiếng, "Lộc Lộ……"

Anh nheo mắt lại, bản lĩnh cũng tăng không ít nhỉ.

Anh cười lạnh một tiếng "Vụ làm ăn." Rồi lại đem tính từ trong lời của Lộc Lộ ra lặp đi lặp lại mà nghiền ngẫm.

Đôi mắt Lộc Lộ lóe lên, cô né tránh, không nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh, mà cầm lấy ly chân cao trên bàn, nhẹ nhàng nâng lên, nhấp một ngụm.

Cô hiểu rõ, so với việc giãy giụa thảm thương, chi bằng cứ "giả chết" là có thể thoát được một kiếp.

"Ha ha."

Chẳng biết tại sao, Trần Nhiệm Viễn bỗng nhiên cười lạnh.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy, Lộc Lộ nuốt nước bọt, cô nhếch khóe miệng, cười nói: "Trần tổng, rất nhiều chuyện, giải quyết đơn giản là được, không cần phải dây dưa vô ích. Cả anh và tôi đều vui vẻ."

Nói xong những lời này.

Lộc Lộ luôn cảm thấy những lời như vậy thật quen thuộc, giống như nhiều năm về trước, vào ngày gặp Trần Nhiệm Viễn, cô đã nghe thấy trong xe taxi.

Thì ra, chuyện gì cũng sẽ dính răng, cho dù đã qua bao lâu, vị ngọt đã quá hạn vào một khoảnh khắc nào đó cũng sẽ trở thành cơn đau nhức nhối trong dây thần kinh của răng.

"Lộc Lộ, giữa tôi và em, không có chuyện cả hai đều vui vẻ." Lúc anh nói câu này, giọng điệu rất lạnh.

"Làm "vụ mua bán" với tôi, có lẽ em vẫn chưa đủ tư cách." Anh từ từ đứng dậy "Tôi cũng đã cho em cơ hội rồi."

Trần Nhiệm Viễn đột nhiên đứng dậy định đi, ánh mắt Lộc Lộ dõi theo, cô biết cuộc đàm phán này đã đổ vỡ, Trần Nhiệm Viễn đương nhiên mang tư thái của người chiến thắng tuyệt đối.

Cô vốn đã không chiếm ưu thế, cô nắm chặt bàn tay, bất giác đứng dậy, cô biết mình phải nói gì đó để giữ anh lại.

Trần Nhiệm Viễn đã đi đến bên cạnh chiếc ghế sô pha đôi bằng da ở phía bên phải phòng riêng, ánh mắt anh rơi vào ngọn lửa đang bùng cháy trên ngọn nến đen đặt trên chiếc bàn trà nhỏ bằng sắt ở góc phòng.

Bước chân anh khựng lại, anh nghiêng đầu, giọng nói có phần khàn đi, nói với cô "So với việc ở đây giữ cái gọi là lòng tự trọng và thái độ không kiêu ngạo không tự ti để ngụy biện với tôi, thì thà nghĩ xem sau này làm sao cầu xin tôi tha cho em, hoặc là làm sao để tôi, tha cho Tạ Mộc Xuyên . Lộc Lộ, nhân lúc tâm trạng tôi còn đang tốt……"

Móng tay của Lộc Lộ đột nhiên cắm sâu vào da thịt. Đây là lần đầu tiên Trần Nhiệm Viễn cho cô cảm giác bị uy h**p mãnh liệt đến vậy.

"Trần Nhiệm Viễn" cơn đau âm ỉ trong lòng Lộc Lộ đột nhiên trỗi dậy, cuối cùng vào khoảnh khắc anh sắp ra khỏi cửa, cô đã lên tiếng gọi anh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!