của nữ chính có sự thay đổi từ đầu đến cuối. Một bộ truyện gương vỡ lại lành siêu bánh cuốn, đẩy cảm xúc của bạn lên cực cao nhen ^.^Chiếc xe rời khỏi khu phố náo nhiệt, rẽ một cái, chạy vào khách sạn năm sao VV nổi tiếng ở khu Đông.
Xe vừa dừng, hai nhân viên phục vụ đeo găng tay trắng đã mở cửa cho hai người.
Trần Nhiệm Viễn đưa chìa khóa cho cậu nhân viên đỗ xe, rồi quay sang tự nhiên nói chuyện với Lộc Lộ đang đi bên cạnh "Vốn định đi xa hơn một chút, nhưng em nói đói rồi, nên đến tạm chỗ này trước."
"Vâng." Lộc Lộ đáp lại, Trần Nhiệm Viễn trước nay vốn luôn tỉ mỉ, trước đây cô cũng có cảm giác đó, chỉ là khi anh nói ra như vậy, cứ như thể mối quan hệ giữa họ lại trở nên thân thuộc trong khoảnh khắc này.
Lộc Lộ chỉ hơi ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh cũng nghiêng người, dành cho cô một thoáng nhìn từ khóe mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau nhưng không nhìn thẳng vào nhau.
Lộc Lộ liền cụp mắt xuống, hàng mi chớp nhẹ vài giây một tiếng "Cảm ơn" rất khẽ rơi xuống trước sảnh lớn vắng lặng của khách sạn VV, không biết có lọt vào tai anh hay không.
Họ vừa bước vào đã có nữ phục vụ ra đón khách, sau lời chào hỏi bằng giọng nói ngọt ngào, lại có thêm vài nhân viên phục vụ khác quen đường quen lối dẫn hai người vào phòng riêng.
Phòng riêng của hai người được trang trí theo phong cách châu Âu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên tấm khăn trải bàn màu be, theo sự chỉ dẫn, Lộc Lộ đi sau Trần Nhiệm Viễn.
Trần Nhiệm Viễn đi trước một bước, kéo ghế ra cho Lộc Lộ.
Lộc Lộ ngồi xuống một cách đường hoàng, lại một lần nữa hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như một cuộc tìm kiếm đã rất lâu, nơi ánh mắt chạm tới, cuối cùng cũng đã chạm được vào đôi mắt của anh.
Cô mở môi "Cảm ơn."
Hai người nhìn nhau, tiếng đàn dương cầm tao nhã lọt vào tai, anh từ trên cao nhìn xuống, thấy nốt ruồi lệ của cô dưới ánh sáng khi tỏ khi mờ.
Yết hầu anh khẽ động, bàn tay buông thõng bên hông vô thức nắm lại, rồi lại giơ lên vô tình hữu ý vuốt nhẹ chiếc ghế của Lộc Lộ "Ừ" một tiếng đơn giản xem như đáp lại.
Anh xoay người vài bước ngồi xuống đối diện Lộc Lộ, nhân viên phục vụ đã kéo ghế cho anh.
Sau khi ngồi xuống, anh lại nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ, ngón tay thon dài lướt trên thực đơn đắn đo.
Xuyên qua những đóa hồng đỏ rực rỡ cắm trong bình hoa thủy tinh miệng dài, anh cất tiếng hỏi cô "Em muốn ăn gì?"
Lộc Lộ nhìn những đóa hồng tỏa ra hương thơm của d*c v*ng.
Họ đã rất lâu rồi không cùng ngồi ăn trên cùng một bàn như thế này.
Cảm giác quen thuộc của ngày xưa ập đến, trong đầu cô lóe lên vài đoạn ký ức.
Trần Nhiệm Viễn chu đáo tỉ mỉ ngồi đối diện, trong những lúc ngắt quãng lại ngẩng đầu hỏi sở thích của cô, cô sẽ nói đơn giản vài món, sau đó anh sẽ cười đáp lại, rồi sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo.
"Reng reng."
Tiếng rung trên bàn mới khiến Lộc Lộ hoàn hồn.
Ánh mắt quay lại, thấy Trần Nhiệm Viễn vẫn đang nhìn cô chờ câu trả lời, cô lúc này mới nói, "Ăn gì cũng được ạ."
"Ừ." Trần Nhiệm Viễn nhàn nhạt đáp.
Lộc Lộ cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Châu Mộ Tranh.
[Châu Mộ Tranh: Sao rồi?]
Anh ta đang hỏi chuyện của Lý Mộng Giai, còn bên paparazzi không thấy Lộc Lộ trả lời, dĩ nhiên không nhắn tin đến nữa.
Lộc Lộ suy nghĩ một lúc, vẫn trả lời Châu Mộ Tranh: Vẫn đang xử lý, nhưng chắc không có chuyện gì lớn đâu.
Lý do có thể nói như vậy, chẳng qua là vì Trần Nhiệm Viễn đang ở cùng cô lúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!