Bước chân khựng lại, anh nghiêng người, nhìn cô.
Đôi mắt và nốt ruồi lệ, những sợi tóc nhảy múa cùng hạt bụi dưới ánh sáng.
Cũng chính là trong khoảnh khắc ấy, con ngươi vốn dĩ nên là màu đen, nhưng dưới ánh nắng vàng kim lại ánh lên một chút sắc nâu.
Anh nhàn nhạt lên tiếng, chẳng mấy hứng thú, cũng đang hoài nghi tính thật giả trong lời nói của cô, chỉ hỏi: "Cái gì?"
"Sinh nhật." Lộc Lộ lặp lại, rồi nói tiếp "Nếu anh muốn hôm nay là sinh nhật, thì cần gì phải quan tâm có phải ngày 12 tháng 2 hay không, hôm nay cũng có thể là sinh nhật mà, để tôi xem nào… hôm nay là 29 tháng 9… Nếu Trần tổng đã nói là hôm nay, vậy thì là hôm nay đi."
Cô vẫn tiếp tục nói "Hoặc là, Trần tổng có cần tôi đặt cho anh một cái bánh kem không? Hay là gọi trợ lý Quách quay lại. Như vậy đông người có thể sẽ…"
"Gọi tên tôi." Anh lên tiếng cắt lời cô.
"Được, Trần Nhiệm Viễn."
Cô nói, giọng điệu không nhanh không chậm. Lần đầu tiên lại có cảm giác như đang dỗ trẻ con.
Chỉ có cảm xúc của trẻ con mới thay đổi thất thường và đa dạng như vậy. Mà cô thì hiểu rõ sự thay đổi trong thái độ của Trần Nhiệm Viễn.
Từ một tiếng 「Lộc Lộ」 đến 「Lộc tổng giám」, Trần Nhiệm Viễn chắc chắn đã trải qua những giằng xé không thể giải thích được.
Vì vậy cô lại giữ lại sự lễ phép và xa cách như trước kia mà gọi một tiếng 「Trần tổng」.
Suy cho cùng, đối với rất nhiều lời của cấp trên, chỉ cần nghe cho có là được.
Cứ như thể cô chỉ cần gọi một tiếng 「Trần Nhiệm Viễn」 là có thể ngang hàng ngang vế với anh vậy sao?
Sự thật là không thể.
Cô tin rằng, Trần Nhiệm Viễn cũng không cho phép.
Mà khoảnh khắc bị anh nắm lấy cổ tay trong căn phòng đó, tim cô đã đập loạn nhịp, trùng khớp với những khoảnh khắc trong quá khứ.
Đều thật đột ngột.
Thật bất ngờ không kịp phòng bị.
Khiến cô chìm đắm, đưa cô đến bên cạnh anh.
Mà tất cả mọi chuyện xảy ra có lẽ đều chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Cô cảm thấy, khi bị bất kỳ người đàn ông nào đột nhiên nắm lấy cổ tay, có lẽ đều sẽ tim đập nhanh.
Không cần phải quan tâm thái độ của Trần Nhiệm Viễn ra sao, việc cần làm lúc này, có lẽ là phải thật sự cùng Trần Nhiệm Viễn tiếp tục buổi hẹn hò không thể gọi là 「hẹn hò」 này.
Cô vừa nói vừa hỏi "Trần Nhiệm Viễn, anh có muốn ăn bánh kem gấu nhỏ không?" Giọng nói nhẹ nhàng, lại như một lời hỏi thăm giữa bạn bè, cô nhìn anh, rồi lấy điện thoại ra, dường như cũng đang nghiêm túc lựa chọn.
Hỏi một lúc lâu, không thấy động tĩnh gì, cô ngẩng đầu nhìn Trần Nhiệm Viễn.
Lại phát hiện anh vẫn đứng ở chỗ cũ, đang nhìn cô.
Cô cười cười.
Trần Nhiệm Viễn cũng cười, nụ cười giống hệt cô, mang theo vẻ lạnh nhạt: "Lý do bắt buộc phải giữ tôi lại là gì?"
Quả là một Trần Nhiệm Viễn nhạy bén.
Lộc Lộ nhướng mày, vẫn cứng miệng "Có thể có lý do gì chứ? Chẳng qua là muốn tổ chức sinh nhật cho Trần tổng mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!