Chương 31: Hôm nay lại là một ngày âm u nữa rồi

Thiếu gia nhà họ Trần mà nhiều người biết đến.

Là một người không thích tổ chức sinh nhật.

Nhưng cứ đến ngày 12 tháng 2 được ghi trên giấy tờ, lại luôn có những món quà kỳ lạ không thể giải thích được gửi đến nhà họ Trần.

Trần Nhiệm Viễn lại chưa bao giờ thèm để mắt tới. Chỉ một cái chớp mắt, liền cho người ném vào thùng rác.

Bởi vì, cái ngày giả tạo đó, vốn không phải là sinh nhật thật sự của Trần Nhiệm Viễn.

Chẳng qua chỉ là một ngày mà nhà họ Trần tùy ý sắp đặt cho anh để che mắt người đời.

Anh bị động chấp nhận những chuyện của nhà họ Trần, và trong lòng sẽ nảy sinh một chút chán ghét.

Trước đây luôn có những kẻ không biết điều đến gần gũi.

Những túi quà được gói tinh xảo và từng món đồ xa xỉ, trông có vẻ vô cùng đắt tiền.

Thế nhưng, Trần Nhiệm Viễn trước nay đều không coi trọng, thứ anh quan tâm vốn không phải là những xa hoa hư vô này, những thứ này, anh chỉ cần phất tay là có thể mua được.

Cái gọi là sinh nhật, chẳng qua chỉ là sự châm biếm cho thân phận có vẻ ngoài tươm tất của anh ở nhà họ Trần, mặc dù trước nay không ai dám nhắc đến trước mặt anh.

Cho đến ngày 12 tháng 2 năm 2017.

Nam Thành là một ngày âm u.

Chẳng qua chỉ là đi ngang qua đường Ngu Viên.

Châu Khải nói rằng trong nhà tạm thời có việc, vừa hay xe lại đang chạy trên đường Ngu Viên của Nam Thành, liền đề nghị Trần Nhiệm Viễn đến căn nhà ở Tân Cư Ngu Viên ở một lát, anh ta giải quyết xong việc sẽ đến đón.

Buổi tối còn có một bữa tiệc, cũng không quá quan trọng, Trần Nhiệm Viễn theo lý mà nói, chỉ cần lộ diện một chút là được.

Thế là, anh cũng thuận theo bậc thang Châu Khải đưa xuống, anh vốn không phải là một ông chủ không nói lý lẽ. Chỉ cần là con người, sẽ luôn có lúc gặp chuyện gấp.

Lúc Châu Khải để anh xuống xe, vẻ mặt không chút biểu cảm lại nhìn anh với dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Trần Nhiệm Viễn nhạy bén, khi nhìn anh ta, lông mày bất giác nhướng lên, ý hỏi anh ta có chuyện gì.

Cuối cùng Châu Khải vẫn không nói.

Lúc Trần Nhiệm Viễn đi thang máy, vẫn còn nghĩ, có phải vì nhà anh ta thật sự đã xảy ra chuyện gì không? Cho nên mới không tiện mở lời với mình.

Trong lúc đang suy nghĩ, vừa mở cửa ra, đã nghe thấy một giai điệu vang lên từ căn phòng tối om.

Hửm?

Đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lại lập tức phản ứng lại, người có thể xuất hiện ở đây, chỉ có Lộc Lộ.

Thế là, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một Lộc Lộ 20 tuổi đột nhiên xuất hiện, bưng một chiếc bánh kem từ từ hiện ra trước mặt anh.

Trên người cô vẫn còn mặc chiếc tạp dề màu xám.

Trên tạp dề có vẽ một con hươu Bắc Âu, cặp sừng của con hươu vốn nên có màu vàng sẫm giờ phút này lại bị kem dính lên thành màu trắng.

Cô đang bưng một chiếc bánh kem hình gấu nhỏ màu trắng.

Trông nó có vẻ rất bình thường, nhưng cái mông gấu méo mó và mái tóc của Lộc Lộ dính chút bột mì, đã lộ ra một ít màu trắng, rõ ràng là bột mì từ buổi chiều đã dính lên tóc.

Trần Nhiệm Viễn nhìn Lộc Lộ, cảm thấy cô giống như một con bướm xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!