Chương 28: Lộc Lộ, đợi em khỏe rồi, chúng ta cùng đi ăn ở Sơn Phong nhé

Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện không hề dễ chịu, dù là phòng bệnh đơn, không gian cũng không được lớn cho lắm.

Một chiếc giường gấp và hai chiếc tủ đầu giường, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ đủ cho người qua lại, sát bên cửa sổ đặt thêm một chiếc ghế sofa nhỏ đủ cho hai người ngồi.

Lúc này, Trần Nhiệm Viễn đang lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.

Rõ ràng, Lộc Lộ không hề nghĩ tới, sau chuyện tối qua, Trần Nhiệm Viễn sẽ còn xuất hiện.

"Trần tổng, thật phiền anh phải đích thân đến thăm tôi." Giọng Lộc Lộ yếu ớt, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

"Ừm" Trần Nhiệm Viễn đáp.

Phòng bệnh mờ tối, anh mặc đồ tùy ý, lười biếng dựa vào ghế sofa, vì vóc dáng cao lớn, chiếc ghế vốn đã nhỏ bé lại bị anh chiếm mất một nửa.

Lộc Lộ nằm trên giường, cắn môi.

Cô hoàn toàn không biết phải ứng phó với tình hình trước mắt như thế nào, vết thương âm ỉ đau, không thể sánh bằng cảm giác đè nén dày đặc không thể nói thành lời trong lòng.

Trần Nhiệm Viễn đã gõ cửa đi vào, là cô đã mở miệng cho anh vào.

Trần Nhiệm Viễn miệng thì nói là đại diện công ty đến thăm cô.

Nhưng Lộc Lộ hiểu, lời lẽ này của Trần Nhiệm Viễn chắc chắn là bịa đặt.

Chỉ là cô một thân bệnh nhân, cũng không thể nói ra được lời lẽ đanh thép nào để anh rời đi, đành mặc cho anh bước một bước dài ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh.

Dù anh im lặng không nói, nhưng cô cũng như ngồi trên đống lửa.

Lộc Lộ suy đi tính lại về lý do Trần Nhiệm Viễn có thể đến đây.

Khiến anh phải hạ mình đến đây, có lẽ chỉ có một lý do.

"Trần Nhiệm Viễn."

Lộc Lộ gọi tên anh như một tiếng thở dài.

So với cảm giác xa cách của một tiếng "Trần tổng", câu "Trần Nhiệm Viễn" này phảng phất như kéo họ trở về những năm tháng đó.

Đầu ngón tay Trần Nhiệm Viễn đặt trên ghế sofa khẽ động, một đôi mắt ẩn giấu, không nhanh không chậm rơi trên người Lộc Lộ.

Yết hầu trượt lên xuống, nhưng anh chỉ nhìn cô.

Không một lời nói, anh đang đợi cô nói tiếp.

"Anh yên tâm đi" Lộc Lộ cúi đầu "Tôi sẽ không nói chuyện năm đó của chúng ta cho bất kỳ ai."

"Tôi đã ở Tinh Thần hai năm rồi, một câu cũng chưa từng nói với người ngoài. Tôi sẽ vẫn kín miệng như bưng như trước đây, giống như năm đó vậy."

Lộc Lộ nắm chặt tay rồi lại buông ra.

Sau khi nói ra những lời này, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nói rằng Trần Nhiệm Viễn hết lần này đến lần khác tìm cô, lý do duy nhất có thể nghĩ đến chỉ có vậy.

Lần ở tầng hầm đó, anh đã lau khô nước mắt cho cô.

Nhưng giữa họ cũng không có một lời thừa thãi nào, cô cứ mơ màng bị đưa lên xe.

Lúc về đến nhà, cảm giác bỏng rát vì bị Lý Mộng Giai tát một cái, dường như đã hoàn toàn bị thay thế bởi cảm giác từ đầu ngón tay của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!