Chương 25: Tiếng cười vui vẻ, tiếng reo hò

Nam Lăng là một thị trấn nhỏ ven biển thuộc Yên Thành, cách Nam Thành một giờ đi tàu cao tốc, cũng là quê hương của Lộc Lộ.

Đã rất lâu rồi cô chưa quay về, anh trai vẫn bận tối tăm mặt mũi trong phòng làm việc, thấy cô về, anh dành thời gian nấu cho cô một bữa cơm rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.

Dù kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, nhưng vẫn đầy ắp các cuộc tụ tập.

Đặc biệt là vào ngày Tết Dương lịch, một nhóm bạn chơi với nhau từ nhỏ, theo thông lệ rủ Lộc Lộ ra bờ biển đón giao thừa.

Bên trong quán thịt nướng gần biển, người ra vào tấp nập, tiếng thịt nướng xèo xèo hòa cùng âm thanh ồn ào náo nhiệt, nồng độ carbon dioxide trong không khí cũng dần tăng cao.

Nhóm của Lộc Lộ gồm năm sáu người ngồi cùng nhau, nói về những chuyện xảy ra gần đây, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Trong số đó, một cô bạn gái dẫn theo bạn trai mới đến, hai người nắm tay nhau, chia sẻ với mọi người câu chuyện tình yêu của họ.

Hoa tươi, rạp chiếu phim, nắm tay dạo phố… đủ loại câu chuyện tình yêu bình thường, Lộc Lộ nghiêng tai lắng nghe, vừa chăm chú vừa thấy mới lạ.

Sau đó tự nhiên không tránh khỏi có người hỏi đến chuyện của Lộc Lộ, cô tự nhiên xua tay, cười nói: "Vẫn như cũ thôi, bận rộn với đủ thứ việc học."

"Tiểu Lộ, lên đại học mà không yêu một lần thì tiếc lắm đấy." Một cô bạn gái thân mật khoác tay Lộc Lộ.

Điện thoại trong túi áo bông bắt đầu rung lên, Lộc Lộ vừa lấy điện thoại ra, vừa cười đáp lại: "Được rồi, lần sau nhất định."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, là điện thoại của Trần Nhiệm Viễn.

"Tiểu Lộ, "A Viễn" này là ai thế!"

Trong quán nướng, mọi người ngồi sát vào nhau, lại rất gần, cô bạn vừa nãy còn hóng chuyện, tự nhiên ánh mắt liền rơi vào điện thoại của Lộc Lộ, kêu lên một tiếng kinh ngạc, lại khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này.

Lộc Lộ bất đắc dĩ cười, rời khỏi chỗ ngồi, định ra ngoài nghe điện thoại: "Không có ai đâu, chỉ là bạn trong câu lạc bộ thôi, hỏi tớ một vài chuyện của câu lạc bộ."

"Nghỉ lễ rồi mà còn hỏi cậu chuyện câu lạc bộ á~"

"Đúng đó, ai vậy ta~"

"Tiểu Lộ, lát nữa cậu nhất định phải thành thật khai báo đấy nhé."

Trước những lời trêu chọc của bạn bè, Lộc Lộ đều chỉ im lặng mỉm cười, những lúc thế này giải thích quá nhiều ngược lại càng dễ gây hiểu lầm.

Khi cô đẩy cửa bước ra khỏi quán thịt nướng, gió lạnh thổi vào mặt, buốt rát làn da.

Cô đi đến chiếc ghế dài chờ đợi ở góc bên ngoài quán nướng ngồi xuống, chiếc quần dài màu xám có lót lông đã ngăn được phần nào cái lạnh.

Điện thoại rung lên như thể giây sau sẽ ngừng lại, Lộc Lộ mới đưa tay ra, nhận cuộc gọi của anh.

Thật bất ngờ, anh không gọi tên cô ngay.

Lộc Lộ nghi ngờ nhìn lại điện thoại, xác nhận cuộc gọi đã được kết nối, rồi lại thử gọi tên anh: "Alô, Trần Nhiệm Viễn?"

"Ừ, Lộc Lộ, anh đây."

Thật bất ngờ, giọng anh lại có chút nghẹt mũi nặng, âm thanh cũng hơi khàn.

Cô không khỏi lo lắng hỏi: "Trần Nhiệm Viễn, anh bị cảm à?"

Anh lại không trả lời, nhưng một tiếng hắt xì rõ ràng đã chứng thực suy đoán của Lộc Lộ.

"Vậy anh phải đi uống thuốc đi chứ, Trần Nhiệm Viễn." Ánh mắt Lộc Lộ rơi vào đám đông trước cửa quán nướng, từng tốp ba tốp hai đi về phía trước, chắc là đã gần 11 giờ, mọi người đều sắp tập trung ra bờ biển xem pháo hoa.

"Được" Anh nói "Chỉ là, Lộc Lộ, em phải nói cho anh biết, bây giờ ở Nam Lăng có thể mua thuốc ở đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!