Chương 24: Trần Nhiệm Viễn, chúc mừng năm mới

Ba ngày hoạt động diễn ra suôn sẻ hơn Lộc Lộ tưởng tượng.

Chỉ có ngày đầu tiên kết thúc, Từ Thanh Lạc ở trên xe tình cờ hỏi Lộc Lộ "Lộc Lộ, có phải hôm qua cậu không về trường không?"

Lộc Lộ ngồi trong xe không tự nhiên cúi đầu xuống, nhưng trước sau vẫn không trả lời.

Lúc Từ Thanh Lạc nghiêng đầu nhìn qua, có thể cảm nhận rõ ràng sự trốn tránh của Lộc Lộ.

Khi đó, ánh mắt cô mông lung như có điều gì mất mát, có vài phần khác biệt so với vẻ đơn thuần rạng rỡ trước kia.

Chỉ là, nói cho cùng, giữa cậu ta và Lộc Lộ cũng chỉ là bạn học bình thường. Còn về sự thay đổi của cô, cậu ta lịch sự không tìm hiểu sâu hơn nữa.

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh là kỳ thi giữa kỳ của một vài môn học.

Bốn ngọn đèn ngủ trong phòng Lộc Lộ vẫn sáng trưng, mọi thứ vẫn như thường lệ, nhưng Lộc Lộ nhìn những cuốn sách đã ố vàng dưới ánh đèn mờ ảo, lại không ngừng thất thần nhớ lại Trần Nhiệm Viễn của đêm hôm đó, và họ của đêm hôm đó.

Giống như một giấc mơ dài và vụn vặt.

Trong khoảnh khắc nhắm mắt, đôi mắt của Trần Nhiệm Viễn ẩn hiện trong bóng tối, đăm đăm nhìn cô. Thế là, tim đập như trống gõ, lại mở mắt ra, nhưng lại khó mà khiến mọi thứ trở lại bình tĩnh.

Điện thoại lặng lẽ nằm bên tay trái.

Không rung, không sáng lên.

Cô cầm lên xem, Trần Nhiệm Viễn ở vị trí đầu tiên trong khung chat, tin nhắn gần nhất vẫn là tin cô gửi đi vào buổi chiều, trả lời chủ đề họ đã nói tối hôm trước.

Có lẽ là một sự ngầm thừa nhận, Trần Nhiệm Viễn rất bận, còn cô cũng có cuộc sống của riêng mình.

Là người tắt đèn cuối cùng trong phòng, Lộc Lộ gửi một câu chúc ngủ ngon đến Trần Nhiệm Viễn, người vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Tháng cuối cùng của năm 2016, sự tiêu điều của đầu đông đã lan ra khắp mọi ngóc ngách của sân trường, Lộc Lộ cầm sách, đi trên con đường đầy lá rụng, cô mới mơ hồ cảm nhận được, đã hai tháng rồi cô không gặp Trần Nhiệm Viễn.

Thời gian thật sự đã trôi qua rất lâu rồi, tuy gương mặt của Trần Nhiệm Viễn vẫn còn rõ nét, chỉ là hơi ấm của anh dường như vẫn còn dừng lại ở đêm đầu thu ấy.

Lộc Lộ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gọi điện cho Trần Nhiệm Viễn.

Sự bướng bỉnh này, giống như trong khoảng thời gian dài đằng đẵng mẹ đợi bố trở về, chỉ đơn giản là đợi, không muốn cố chấp thêm một bước nào nữa.

Lúc mặc chiếc áo khoác dày cộm vào ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đang thu dọn đồ đạc để ra ngoài hoặc về nhà, lại để lại một mình Lộc Lộ ở lại phòng đợi họ trở về.

Các bạn cùng phòng đều đã từng hỏi Lộc Lộ có muốn cùng đến nhà họ chơi không, Lộc Lộ đều cười nói rằng có hoạt động của câu lạc bộ hoặc có việc làm thêm, rồi từ chối hết.

So với bạn cùng phòng, mối quan hệ của Lộc Lộ với họ càng giống như đồng đội, thời gian cả mấy người cùng nhau học tập thậm chí còn nhiều hơn những khoảng thời gian khác.

Đôi khi, cô không biết vào ở phòng này có được xem là một loại may mắn hay không, nhưng dẫu sao hoàn cảnh cũng sẽ ảnh hưởng đến con người, và cô không hề bài xích điều đó.

Ký túc xá trở về với sự tĩnh lặng, Lộc Lộ đóng cửa ban công, cầm thẻ ăn, đi đến nhà ăn.

Vừa xuống dưới lầu ký túc xá, hai chữ 「A Viễn」 trên điện thoại Lộc Lộ liền nhảy ra.

Điện thoại của Trần Nhiệm Viễn luôn đột ngột xen vào cuộc sống của cô, vào đủ mọi thời điểm.

So với sự hoảng hốt bất ngờ, lúc này cô lại có thời gian để ung dung chỉnh lại giọng điệu, nhấc máy của anh.

Trên đường đến nhà ăn sẽ đi ngang qua sân bóng rổ, bên trong hàng rào sắt đã gỉ sét đang có các bạn nam chơi bóng.

Mặc cho xung quanh ồn ào, vào khoảnh khắc nhấn nút nghe màu xanh lá ấy.

Giọng của Trần Nhiệm Viễn vẫn rõ ràng lọt vào tai "Lộc Lộ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!