Chương 23: Lần đầu tiên trong cuộc đời thiếu nữ đã có một tâm sự nặng trĩu.

"Cạch——"

Ngay khoảnh khắc chạm vào công tắc ở huyền quan, đèn rọi trên đầu sáng lên, đôi môi anh cũng rơi xuống vào đúng giây phút ấy, Lộc Lộ tự nhiên nhắm mắt lại.

Cảm giác xâm chiếm trong chốc lát, mãnh liệt cuốn trọn khoang miệng.

Vị rượu nhạt quấn lấy đầu lưỡi, mùi rượu thoang thoảng dưới mũi ban nãy, giờ đây cuối cùng đã được truyền đến vị giác của cô qua đầu lưỡi của anh.

Một tay anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón trỏ thon dài v**t v* mắt cô, nốt ruồi lệ của cô, cuối cùng lại dừng trên vành tai mềm mại của cô.

Bên còn lại, đã nắm lấy vòng eo thon của cô. Bàn tay cũng không yên phận mà dùng chút sức lực siết nhẹ.

Cả người cô, hoàn toàn bị anh kìm kẹp.

Vào khoảnh khắc sắp không thở nổi, anh mới rời khỏi môi cô.

Giống như con mồi được thả ra trong chốc lát, cô khó khăn lắm mới có được cơ hội th* d*c.

Sau vài hơi thở gấp gáp, trán anh tì vào trán cô, một đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc, anh lên tiếng hỏi cô "Lộc Lộ, có được không em?"

"Được." Trong sự tĩnh lặng, cô đáp lại anh rõ ràng như thế.

Thế là, một lần nữa anh lại hôn xuống.

Đầu ngón tay lành lạnh của anh chạm vào má, cơ thể cô cũng khẽ run lên.

Thế nên rất nhanh lại được an ủi, nơi vành tai đã cùng ngón tay anh tạo nên sự cộng hưởng nhiệt độ kỳ diệu.

Một vệt trăng từ phía bên kia của biệt thự lặng lẽ tiến lại gần, dừng lại trước huyền quan, dường như không dám tiến thêm một bước.

Thời tiết ẩm ướt, ánh trăng triền miên.

"Lộc Lộ, em có biết không?" Trần Nhiệm Viễn bế cô lên, từ từ đi vào trong nhà, giọng điệu dịu dàng hơn ngày thường cả ngàn lần hỏi cô.

"Biết gì ạ?" cô nhỏ giọng hỏi.

Anh không trả lời, mà thuận thế đẩy cửa phòng ngủ ra.

Thêm vài bước nữa, trong giây tiếp theo mà Lộc Lộ không hề lường trước, cô đã được đặt lên giường.

Chăn nệm mềm mại từ sau lưng truyền đến, nhưng cả người anh lại đè sát gần hơn, lại giam cầm cô lần nữa.

Nhịp tim và hơi thở lại một lần nữa rối loạn.

Rõ ràng biết rằng, đồng ý với anh rời trường vào giờ này, sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng, lúc đó cô gần như không có bất kỳ do dự nào.

Cô bằng lòng, cô tình nguyện.

Hoàn toàn giao phó bản thân mình.

Nhưng, vào giây phút này, vẫn không thể thoải mái tự nhiên như khi thốt ra chữ "Được" được.

Cô bất giác nắm chặt lấy ga giường sau lưng.

Cô căng thẳng hoảng loạn nhìn Trần Nhiệm Viễn trong bóng tối. Không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có hơi thở của anh phả trên mặt cô.

"Lộc Lộ, thật sự là có thể chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!